Thái độ của Hàn Kiêu khiến Ninh Tuyết Lạc thấy không vui, nhưng anh ta không phải Đới Uy cũng chẳng phải nhân viên của History, hơn nữa cô ta còn phải mượn sức anh ta để đạp Tắc Linh xuống vực sâu vạn trượng, thế nên cô ta chỉ có thể nhịn.
“Ha ha ha, anh Hàn đừng để bụng, tôi chỉ thuận miệng hỏi chút thôi… Những thiết kế của anh khiến tôi hoàn toàn khâm phục, cho nên tôi định sản xuất số lượng lớn.”
Ninh Tuyết Lạc nói xong thì lại tiếp tục quan sát bản thiết kế, ước chừng mấy phút sau, cô ta lại hơi nhíu mày một cái.
Lúc trước không quá để ý nhưng hiện giờ Ninh Tuyết Lạc đã phát hiện ra một tỳ vết rõ ràng, chỗ chi tiết hình La Sát bị thiếu tứ chi.
“Anh Hàn, thiết kế của anh có chút thiếu sót.” Ninh Tuyết Lạc đặt bản vẽ xuống trước mặt Hàn Kiêu rồi chỉ ra điểm thiếu sót.
Thấy thế Hàn Kiêu liền đứng dậy, đôi mắt chẳng có chút tình cảm nào của con người nhìn thẳng vào Ninh Tuyết Lạc.
Bị anh ta nhìn chằm chằm như vậy thì chẳng hiểu sao toàn thân Ninh Tuyết Lạc cứng đờ.
“Cái loại tay mơ chó má như cô mà có thể nhìn ra được nó thiếu sót cái gì sao?” Hàn Kiêu nhếch khóe miệng tạo thành một nụ cười tà mị: “Một thiết kế dang dở? Không phải nói dang dở cũng là một loại hoàn mỹ sao! Nếu đã như vậy thì cần gì phải phí công tốn sức hoàn thiện nó thêm. “
“Đúng thế, đúng thế, đúng thế! Người anh em nói đúng lắm! Sếp cũng chỉ quan tâm người anh em thôi mà, người anh em đừng để bụng nhé… ha ha…” Trong lòng Đới Uy phát lạnh, gã có thể đắc tội Ninh Tuyết Lạc nhưng tuyệt đối không dám đắc tội Hàn Kiêu.
Hơn nữa vấn đề liên quan đến thiết kế thì một kẻ ngoài nghề như Ninh Tuyết Lạc mà lại dám nghi ngờ tác phẩm của Hàn Kiêu sao. Lỡ như mà chọc tên này điên này thì cô ta sẽ biết cái gì gọi là tì vết… nhưng thực chất cái gã ta sợ nhất chính là Hàn Kiêu sẽ lôi gã vào xử lý chung với Ninh Tuyết Lạc.
“Thiết kế của người anh em nhất định là muốn biểu đạt ý tứ “không hoàn mỹ cũng là một loại hoàn mỹ”, trực tiếp làm lộ rõ sự thiếu sót của nó để chứng minh điều này đúng không, ha ha ha.” Đới Uy ninh bợ nói.
“Cậu thì biết cái chó gì.” Hàn Kiêu kéo thấp mũ lưỡi trai xuống: “Đơn giản là vì tôi lười, không muốn thiết kế tiếp nên nó mới thành thế.”
Nghe thế mặt mũi Đới Uy lập tức tối sầm, tên này cũng quá không nể mặt nhau rồi.
“Vậy ý của anh Hàn đây là gì?” Ninh Tuyết Lạc hỏi dò.
Bởi vì, bây giờ cô ta cũng không nắm chắc được, dẫu là một thiết kế có thiếu sót nhưng cũng không ngăn được sự quyến rũ ma quái của bộ váy này. Nhưng không biết rốt cuộc Hàn Kiêu này có ý gì đây, con người này cũng cổ quái quá rồi.
“Bộ đồ này History chỉ có thể sản xuất dưới năm mươi chiếc.” Hàn Kiêu hời hợt nói.
“Năm mươi?”
“Hạn chế số lượng sao?”
“Tác phẩm do tôi thiết kế là để thưởng thức chứ không phải để kiếm lời, biết chưa?” Hàn Kiêu lạnh lùng nói.
“Được rồi, tôi hiểu rồi, trước hết tôi sẽ cho sản xuất 50 bộ.” Ninh Tuyết Lạc nghĩ nghĩ một hồi cuối cùng vẫn đáp ứng.
Dù sao chỉ cần Hàn Kiêu ở lại History thì sau này thiếu gì những tác phẩm thế này. Dẫu cho lượng sản xuất có ít cũng chẳng sao, như thế càng có thể đề cao giá trị của History.
“Anh Hàn Kiêu, không biết thiết kế này tên là gì?” Trước khi đi, Ninh Tuyết Lạc hỏi.
“Tín Ngưỡng Hắc Ám.”
…
Rất nhanh, tác phẩm của Hàn Kiêu được History đưa vào sản xuất, không nhiều không ít vừa đúng 50 bộ.
Mà bộ đầu tiên sản xuất ra được Ninh Tuyết Lạc đem đi cất giữ. Sau đó, cô ta mời các phóng viên tạp chí thời trang cũng như một số người có sức ảnh hưởng trong giới tới trụ sở chính của History chiêm ngưỡng tác phẩm mới nhất.