Đoàn làm phim của bọn họ lại toàn là người mới, dù Ninh Tịch đã diễn Thiên Hạ nhưng cũng chỉ có mỗi một tác phẩm đó. Lượng fan của cô cũng không nhiều, huống chi còn cách lâu như thế mới có phim mới, lại còn là đề tài hoàn toàn khác biệt với Thiên Hạ nữa, nên cũng chẳng có mấy tác dụng trong việc tuyên truyền.
“Mọi người bên này cứ tiếp tục tuyên truyền theo kế hoạch là được, về phía tỷ suất chiếu bên rạp chiếu phim thì tôi sẽ nghĩ cách.” Sắc mặt của Thẩm Miên vẫn khá là thản nhiên không có chút gì gọi là luống cuống cả.
Nếu đã lựa chọn bước đi trên con đường này thì ngay từ đầu anh đã dự đoán trước được điều này.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, trong lòng đều biết rõ tình hình hiện tại của họ không mấy lạc quan cho lắm.
Tỷ suất chiếu bộ phim của Trịnh Khang Đức kia cao kinh người, dường như chiếm sạch luôn thị trường rồi, muốn mở một con đường máu đúng là quả thật còn khó hơn lên trời…
Mặc dù không có nói ra nhưng quả thật là mọi người khó tránh khỏi hơi nản lòng.
Tuy bọn họ đều biết chất lượng phim của bọn họ vượt xa Trịnh Khang Đức kia mấy con phố luôn, nhưng với tình hình thị trường phim dạo gần đây… dường như chất lượng đã không còn là yếu tố quyết định nữa rồi.
Điều này, không ai có thể rõ bằng Thẩm Miên.
Cũng chính vì điều này mà Ninh Tịch lại càng khâm phục tinh thần “đập nồi dìm thuyền” của Thẩm Miên lần này.
Trước đây, những bộ phim của Thẩm Miên luôn là đối tượng tranh cướp của các rạp lớn, tuy mấy năm gần đây có xuống dốc nhưng tỷ suất chiếu bao giờ dưới 30% cả.
Nhưng lần này, khi không có át chủ bài và chủ đầu tư mạnh tay hậu thuẫn thì tỷ suất chiếu chỉ còn có 10%. Trong đó có mấy rạp còn chỉ đạt 5%, hơn nữa tất cả đều là chiếu trước 12 giờ trưa và chiếu sau 10 giờ tối – tầm vắng người xem nhất.
Đây đã là kết quả mà Thẩm Miên phải tự mình đi đi lại lại nhiều lần mới đạt được.
Cuối cùng cũng đã tới ngày Người Tìm Mộng được công chiếu.
Ninh Tịch xem lịch chiếu các rạp ở Đế Đô, thời gian chiếu hầu hết đều là giữa trưa hoặc buổi tối khuya.
Cuối cùng, cô quyết định chọn suất xem lúc 22h00.
Bởi vì thời gian muộn quá nên lúc này trong rạp chỉ còn lại lác đác vài người.
Trong số những người này, phần lớn đều là chọn xem Em Chỉ Thích Anh, chủ đề hai phim tương tự nhau, đương nhiên người xem sẽ chọn bộ phim nào hot hơn rồi.
Lúc này, một đôi trai gái đang đứng bàn bạc trước poster của Em Chỉ Thích Anh.
“Em này, mình xem bộ này nhé? Phim này có nhiều sao cứng, mà nghe nói cũng hài lắm!” Chàng trai đề nghị.
Cô gái lầu bầu như không tình nguyện mấy: “Không thích đâu… em không thích Lương Bích Cầm! Diễn giả lắm! Hơn nữa cô ta giả nam cũng chẳng giống gì!”
“Thế à? Anh thấy cũng được mà!”
“Dù sao thì em cũng không thích xem phim não tàn đâu! Thích xem thì anh xem một mình đi!”
“Vậy xem gì bây giờ? Giờ này thì còn phim gì hay nữa đâu…”
“Để em xem… ơ, Người Tìm Mộng? Diễn viên chính Ninh Tịch, Thẩm Hãn Thần… chưa từng nghe thấy! Cơ mà… Ôi! Nam chính trên poster này đẹp trai quá đi mất! Đúng là kiểu em thích mà! Ánh mắt này… khí chất này… xem phim này đi!”
Poster Người Tìm Mộng là đôi nam nữ, cơ mà thực tế thì nam này cũng không phải nam chính mà đều là Ninh Tịch, nếu ai không biết quả thật là sẽ hiểu lầm một người là nam chính, một người là nữ chính.
Chàng trai kia có vẻ hơi cạn lời: “Bộ phim này cũng là loại phim não tàn mà…”
“Bớt nói vớ vẩn đi, cũng là kịch bản não tàn nhưng ít ra vẫn có trai đẹp bổ mắt!”