Bị đè nén càng ác thì bật ngược lại càng hăng, quần chúng đã sớm bực tức vì hiện trạng phim điện ảnh nước nhà đã lâu, lần này Trịnh Khang Đức coi như đã hoàn toàn cảm nhận được sự công kích đến từ quần chúng.
Ngày hôm đó, tất cả các rạp của Vạn Chúng đẩy các suất chiếu của Người Tìm Mộng lên 50%, những rạp khác cũng lập tức theo chân mà tăng suất chiếu của Người Tìm Mộng lên, thậm chí có rạp vì cứu lại khoản lỗ còn trực tiếp đẩy lên con số khủng khiếp 60% -70%.
Trong phòng họp của công ty Hoa Ảnh.
So với không khí giương cung bạt kiếm hôm trước, giờ trên mặt tất cả các cổ đông đều mang nụ cười sung sướng.
Trên màn hình lớn trong phòng họp đang hiện thị bảng kim ngạch buôn bán của Hoa Ảnh nhảy lên vị trí số một, bầu không khí trong phòng hội nghị rất vui vẻ.
“Giám đốc Phương quả là một người có kinh nghiệm phong phú, những người ngoài nghề như chúng ta đúng là không so được.”
“Đúng vậy, đúng vậy, bởi vì ngay từ ngày thứ hai công chiếu chúng ta đã tăng suất chiếu của Người Tìm Mộng lên, thế nên bây giờ ai chẳng khen Hoa Ảnh chúng ta có ánh mắt độc đáo, có lương tâm trong giới! Tổn thất chút đỉnh hai ngày đầu đúng là không đáng nhắc đến!”
“Lần này chúng ta nhảy lên đứng đầu trong giới tất cả đều là do sự quyết đoán của giám đốc Phương.”
“Nghe nói những rạp khác bây giờ mới vội tăng suất chiếu lên đó, ha ha, qua bao lâu rồi mới làm, đúng là mất bò mới lo làm chuồng, muộn quá rồi…”
“Ha ha, giám đốc Phương quả đúng là biết nhìn xa trông rộng, trước đây thế mà tôi còn nghi ngờ quyết định của cô ấy, quả nhiên vẫn còn nhiều chỗ phải học giám đốc Phương lắm!” Quản lý Trương Dũng – người vốn đang nhăm nhe trông chờ vào cơ hội này để cướp vị trí của Phương Gia Duyệt giờ này cười mà như muốn khóc.
Hắn ta nào đâu biết bộ phim được đầu tư ít ỏi đó thế nhưng lại nổi đến mức này cơ chứ.
Hắn ta cũng đâu có biết, sau mười năm, Thẩm Miên lại tạo ra huyền thoại một lần nữa.
…
Bên Ninh Tịch, mới sáng sớm liền nhận được cuộc gọi của Thẩm Miên: “Tiểu Tịch à, doanh thu đột phá 50.000 vạn rồi, nhưng cô đừng tung ảnh vội nhé. Phúc lợi đạt doanh thu 50.000 vạn cho fan tôi đã bảo Thẩm Hãn Thần chuẩn bị rồi. Của cô… để áp chót, đợi đến khi đạt 100.000 vạn thì tung ra!”
“100.000 vạn?” Ninh Tịch hơi choáng.
“Sao thế? Không tin à?” Đầu bên kia vang lên giọng nói chế nhạo của Thẩm Miên.
Ninh Tịch cười cười: “Có lời vàng ý ngọc này của đạo diễn Thẩm là được rồi!!”
…
Tập đoàn Lục thị, khu vực công nhân viên.
Trong phòng nghỉ, có mấy cô gái đang túm tụm lại phàn nàn với nhau.
“Các cậu mua được vé của Người Tìm Mộng chưa?”
“Đã mua được đâu, tuy mấy rạp tăng suất chiếu nhiều lắm nhưng mà chưa đến hai tiếng đã hết sạch vé rồi, đúng là kinh khủng!”
“Tui cướp được hai vé này, còn có hai đứa bạn nữa cũng muốn đi xem cùng lúc nhưng chúng nó không mua được vé!”
Đang nói chuyện, đột nhiên có hai người bước vào phòng nghỉ ngơi.
“Anh Hùng, anh Tiêu!” Nhìn thấy vệ sỹ bên cạnh tổng giám đốc, đám nhân viên rất khách khí chào hỏi.
Thạch Tiêu và Hùng Chí không nói câu gì trực tiếp rút ra một tập vé xem phim, thế nhưng toàn bộ đều là vé của Người Tìm Mộng.
“Cái này….” Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
“Cầm lấy phát cho mọi người nhé! Miễn phí!” Thạch Tiêu hào phóng nói.
“Không đủ cứ bảo nhé!” Hùng Chí bổ sung một câu.
Sau khi hai người đi rồi, tất cả mọi người quay ra nhìn nhau, sau đó ngay lập tức xông đến tranh nhau, hơn nữa còn mồm năm miệng mười buôn chuyện.
“Tình huống gì thế này?”
“Không biết nữa, chẳng lẽ hai bọn cũng là fan cuồng của anh Tịch?”
“Ố… các cô nói thử xem bọn họ thích anh Tịch trong trạng thái nam hay nữ… khụ khụ…”
“Chắc chắc là nữ rồi! Nhưng mà… cũng có khi bị bẻ cong lắm ấy chứ hị hị hị…”