Tất cả mọi người đều ngẩn ngây ra tại chỗ… Bởi vì đây đã là chuyện rất lâu rồi, cho nên những người biết chuyện không nhiều.
Đương nhiên, chuyện bị cắm sừng này Lý Nhạc Khải cũng không thể để truyền ra bên ngoài.
Không ngờ được thế nhưng hôm nay lại bị cái gã Mạc Thần Tu này nói ra ngay tại đây với cái thái độ như thế này!
Cái loại đi quyến rũ phụ nữ nhà người ta lại còn tỏ ra bất mãn, khiêu khích ngay trước mặt đương sự thế này… e rằng cũng chỉ có Mạc Thần Tu mới có thể làm ra.
Ngay sau đó liền thấy một bóng người lao đến, Lý Nhạc Khải vung tay lao đến đấm Mạc Thần Tu.
Mạc Thần Tu nghiêng người tránh đi rồi cũng quẳng luôn cái kính đi xông lên nghênh chiến, trong đôi mắt lóe lên sự hưng phấn, nhìn một phát là biết tên này chỉ sợ thiên hạ không loạn, không có chuyện gì thì cũng phải gây chuyện cho bằng được!
Hai người đánh qua đánh lại đến mức trời đất mịt mù, hiện trường xung quanh loạn thành một đống, Diệp Dĩnh lo sốt cả vó, không ngừng khuyên nhủ nhưng chẳng có tác dụng gì. Cái khó giải quyết ở đây là, để tránh chuyện này bị truyền ra ngoài cô không thể gọi bảo vệ được.
Cách đó không xa, Giang Mục Dã trên trán đầy vạch đen: “Kẻ nên đánh nhau túi bụi phải là bà với Mạc Thần Tu mới đúng chứ? Tại sao lại biến thành Lý Nhạc Khải thế này???”
Chẳng giống kịch bản gì cả.
Ninh Tịch vừa xem vừa làm ra vẻ than thở nói: “Quả nhiên là ông trời vẫn đứng về phe chính nghĩa mà!”
“Không ngờ giữa hai người này còn có ân oán thế này.” Tần Nhiên kinh ngạc nói.
Hàn Duẫn Thừa – người kể từ khi bước chân vào đây vẫn không nói với Tần Nhiên câu nào không nhịn được mà nói một câu: “Có gì lạ chứ, cả cái giới giải trí này những kẻ bị Mạc Thần Tu cắm sừng còn ít à? Chẳng qua chỉ khác nhau ở chỗ có bị đồn ra ngoài hay không thôi!”
Tần Nhiên cười khẽ nhìn sang: “Hiểu rõ như thế lẽ nào cậu cũng bị cắm sừng rồi!”
“Biến!” Hàn Duẫn Thừa lườm anh ta một cái.
“Nhưng mà, mấy năm nay Mạc Thần Tu cũng ngoan lắm mà, nghĩ kỹ thì hình như bắt đầu từ ba năm trước thì phải, đột nhiên quay ngoắt thay đổi 180 độ. Không chỉ là đoạn tuyệt tất cả các mối quan hệ với phụ nữ thậm chí còn tới mức không gần nữ sắc nữa kìa, chuyển sang hình tượng “cấm dục”, chính vì thái độ ăn năn hối lỗi tốt thế nên danh tiếng mới khôi phục lại.” Tần Nhiên phân tích nói.
“Chắc là vì áp lực từ phía công ty! Nói chung là giả vờ thôi! Đằng sau lưng như thế nào ai biết?” Hàn Duẫn Thừa “hừ” một cái.
“Cũng đúng.”
…
“Đừng đánh nữa! Thần Tu! Nhạc Khải! Hai người đừng đánh nữa mà! Có chuyện gì thì từ từ nói…” Diệp Dĩnh luôn miệng khuyên nhủ, nhưng chẳng có tác dụng gì mấy.
Diệp Dĩnh kinh hồn táng đảm nhìn hai người họ chỉ sợ cả hai bị thương, nhất là gương mặt, bằng không thì kế hoạch quay sẽ phải dừng lại mất!
Diệp Dĩnh hoảng đến mức sắp khóc ra đến nơi, dự án này là cô phụ tránh giờ lại xảy ra tình trạng này, cuối cùng không khuyên nổi đành phải gọi bảo vệ đến.
“Ha ha, đứa con gái đó ở trên giường chẳng khác nào con cá chết cả, không ngờ cậu lại thích cái loại vô vị như thế…” Mạc Thần Tu vừa đánh vừa khiêu khích.
Ngay lập tức trên mặt Diệp Dĩnh tràn đầy vẻ kinh hoàng, thất thanh kêu lên: “Á! Đừng mà…”
Cả hai đều hiểu rõ là không được để bị thương đến gương mặt, cho nên lúc đánh nhau căn bản vẫn còn có chút lý trí, kết quả là cái tên Mạc Thần Tu này quá ư muốn ăn đòn, nắm đấm của Lý Nhạc Khải trong chớp mắt đã vung lên táng thẳng vào mặt Mạc Thần Tu.
Cùng lúc Mạc Thần Tu đương nhiên cũng không cam lòng yếu thế vung tay lên đấm thẳng vào mắt đối phương…
“Á a a a!” Diệp Dĩnh tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại.
Một cơn gió bỗng nhiên vụt lên sượt qua người cô…
Đợi đến lúc cô mở mắt ra thế như lại không thấy được cái cảnh trong tưởng tượng sẽ xảy ra, Ninh Tịch vừa nãy còn cách rất xa cũng không biết rốt cuộc cô ấy đã đi như thế nào mà thoắt một cái đã vững vàng tách hai người đang quần nhau kia ra.