Con mụ già chết tiệt này, rõ ràng Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc đã thừa nhận trước mặt mọi người rằng cô ta mới là Đại tiểu thư của nhà họ Ninh cơ mà!
Cô ta cũng đã cố hết sức chiều theo ý Ninh Diệu Hoa, hạ thấp mình đi nịnh nọt bà ta rồi, kết quả là bà ta còn chẳng cho cô ta chút sắc mặt tốt nào. Càng quá đáng hơn là hôm nay lại còn dẫn Ninh Tịch tới bữa tiệc này, rõ ràng là rắp tâm muốn khiến cô ta khó xử mà!”
“Tuyết Lạc, chuyện này là sao? Sao cô của cậu lại dẫn con bé nhà quê kia tới nơi này thế?” Ứng Phương Lâm chau mày hỏi.
Ninh Tuyết Lạc cười khổ một tiếng: “Tớ cũng không rõ cho lắm, không biết tại sao mà cô ấy rất không thích tớ, nhưng… quan hệ với Ninh Tịch thì lại rất thân thiết.”
Kim Huyên Huyên thấy vậy cũng nói: “Chẳng qua là cậu đơn thuần quá thôi, sao mà đấu lại con nhỏ kia. Công ty của cô nhà cậu cũng không nhỏ, ông dượng Quảng Văn Bác của cậu ở nước ngoài làm ăn cũng lớn nữa, cái đùi lớn như thế thì bảo sao mà con nhỏ kia không tìm cách mà bám vào được!”
Ứng Phương Lâm khinh thường bĩu môi: “Cái gì mà nữ cường nhân, cái gì mà nữ Gia Cát Lượng, tớ thấy đầu của Ninh Thu Đồng bị rút gân rồi, đối xử tốt với con nhà quê kia mà không sợ bị người ta chế giễu cho à?”
“Tớ đã nói con nhà quê này rất thủ đoạn mà! Vừa vào Thịnh Thế chưa được một năm mà đã có thể khiến Tô Dĩ Mạt xuống đài, còn nhổ sạch tận gốc như thế! Giờ cả Thịnh Thế chính là thiên hạ của cô ta rồi!” Giọng điệu của Kim Huyên Huyên đầy khoa trương.
Nghe đến đó, sắc mặt của Ninh Tuyết Lạc lại càng thêm khó coi.
Tuy trong Tinh Huy hiện giờ cô ta là Tiểu Hoa đứng đầu nhưng phía trên vẫn có mấy người kì cựu chèn ép, một vài tài nguyên quốc tế hay phim của Hollywood trước mắt vẫn chưa tới lượt Ninh Tuyết Lạc cô.
Còn Ninh Tịch ở Thịnh Thế thì lại khác, Thịnh Thế nhiều nghệ sỹ mới nhưng ít nghệ sỹ kì cựu. Không còn Tô Dĩ Mạt cản chân, lại được Lục Cảnh Lễ đích thân nâng đỡ, người quản lý lại là người quản lý vàng – Lâm Chi Chi, hơn nữa giờ lại còn được sự tán đồng của Lục Đình Kiêu. Lại còn có Thiên Hạ với Người Tìm Mộng tạo thế để trở thành diễn viên mới nổi nhất… danh tiếng của Ninh Tịch có thể không tiến cao hơn được nữa sao?
Hôm nay có nói Thịnh Thế là thiên hạ của cô ta quả thật là vẫn còn chưa đủ.
Cũng may bây giờ Ninh Tịch muốn dấn thân vào thị trường quốc tế thì vẫn còn quá sớm, chỉ là tuyệt đối không thể để cô ta cứ thế phát triển…
…
Ninh Thu Đồng dẫn theo Ninh Tịch đi làm quen một vòng rồi mới thỏa mãn dừng lại, hai người gọi Ninh Thiên Tâm tới cùng vừa nói chuyện vừa ăn gì đó.
Chỉ là, từ đầu tới cuối Ninh Thiên Tâm vẫn có vẻ không yên lòng, cứ một chút là lại nhìn điện thoại.
“Thiên Tâm nhà ta đang yêu đấy à?” Ninh Thu Đồng thấy thế bèn trêu ghẹo.
Hai gò má của Ninh Thiên Tâm lập tức đỏ lên: “Nào có đâu cô, cô đừng trêu cháu nữa mà!”
Ninh Tịch chớp chớp con mắt: “Hừm, trông chị kìa, cứ luôn nhìn điện thoại mãi, không phải là đang đợi… Người đàn ông mà chị đã thích bao nhiêu năm kia đấy chứ?
Ninh Thiên Tâm hơi sửng sốt vì câu hỏi của Ninh Tịch, ngay sau đó hai gò má lập tức càng đỏ hơn.
Thấy cô ấy như thế, Ninh Tịch tỏ vẻ quả nhiên là vậy, “hừ” một tiếng nói: “Biết ngay là tên kia mà!”
Cô chị họ này của cô không phải là người có con mắt bình thường, cho dù người tốt đến đâu chị ấy củng chẳng thèm nhìn lấy một cái, chỉ toàn tâm toàn ý với người đàn ông kia. Mỗi nhất cử nhất động của người đàn ông kia đều có thể khiến chị ấy mất hồn mất vía, cho dù chỉ là đưa cho chị ấy một chiếc lá cây thôi, chị ấy cũng có thể xem như là bảo vật quý giá trong nhiều năm.
Ninh Tịch tỏ vẻ thán phục với việc này, mỗi lần cô gặp chị ấy liền như nhìn thấy được chính mình năm đó vậy…