Mà đám người kia lại đang chặn cửa ra vào, Ninh Tịch tìm mãi cũng không thấy cơ hội chuồn yêm, chỉ có thể tạm thời tìm một nơi hẻo lánh rồi ngồi xuống, chờ tên kia bỏ đi.
Cô hiểu rất rõ tên này, hắn ta chắc chắn sẽ không dừng ở đây lâu đâu.
Chỉ là, lúc này đây, không biết có phải tên kia rắp tâm đối nghịch với cô hay không mà mãi vẫn không có ý rời đi…
“Vân tổng đúng là tuổi trẻ tài cao, tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu như thế, thật khiến người ta khâm phục! Không biết ngành chính của Vân tổng ở nước ngoài là gì?” Lại có thể tích lũy được khối tài sản khổng lồ như thế…
Những người khác cũng đều rất tò mò về vấn đề này, tất cả đều nghĩ vị này là con nối dõi của một gia tộc làm ăn lâu đời nào đó ở nước ngoài.
Vân Thâm nhẹ nhàng nâng một li rượu lên, nghe vậy bèn không nhanh không chậm mở miệng: “Buôn vũ khí.”
Vừa dứt lời, cả hội trường liền im phăng phắc.
Sau đó là một tràng tiếng ho khan: “Ha ha ha ha… Vân tổng đúng là hóm hỉnh!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Vân tổng thật biết nói đùa!”
…
“Không biết Vân tổng đã có bạn gái hay chưa?”
Hiển nhiên là đây là vấn đề mà tất cả những ông chủ có con gái đang ngồi ở đây đều rất quan tâm.
Vân Thâm như có như không liếc về phía nào đó, buồn bã nói: “Vốn từng có, nhưng lại bị người ta đá rồi.”
“Khụ… Khụ khụ khụ… Vân tổng lại nói đùa nữa rồi! Nào có cô gái nào lại đá cậu được chứ!”
“Đúng vậy đấy! Chắc chắn là cô gái kia mắt bị mù rồi.
Ninh Tịch mắt mù đang ngồi cách đó không xa: “…”
“Lần này Vân tổng về nước đầu tư, góp phần xây dựng phát triển đất nước, đây quả thật là nghĩa cử cao đẹp, không biết là ngài có hứng thú với lĩnh vực nào?” Có người hỏi.
Vân Tâm: “Tùy tâm trạng.”
Tất cả mọi người: “…”
Mẹ kiếp! Có thể đừng nói đùa nữa được không hả!
Ok ok ok, ngài có tiền ngài có lý, ngài nói cái gì thì chính là cái đó!
…
Mắt thấy Vân Thâm nói ra mấy câu tẻ nhạt không thể tẻ nhạt hơn, ấy thế mà đám người kia thì vẫn vô cùng kiên cường tiếp tục xây dựng bầu không khí trò chuyện xấu hổ, Ninh Tịch quả thật là vô cùng bội phục tố chất tâm lý của bọn họ.
Ở bên này, cô đợi tới đợi lui, còn chưa đợi được Vân Thâm đi thì đã đợi được phiền phức đến rồi…
Cô ngồi ở trong góc cố hết sức giảm cảm giác tồn tại của mình xuống thì một mùi rượu gay mũi bỗng xộc tới, một người đàn ông độ 50 tuổi say khướt ôm bụng bia lảo đảo tới trước mặt cô: “Cô… Cô chính là Ninh Tịch?”
“Vị tiên sinh này có gì chỉ bảo?” Ninh Tịch cau mày.
“Bao… Bao nhiêu tiền…” Lão già kia lớn miệng hỏi.
“Cái gì?” Ninh Tịch nheo mắt lại.
“Tôi hỏi cô! Bao nhiêu tiền một đêm!” Lão bụng bia kia hỏi với vẻ không kiên nhẫn.
Giọng ông ta hơi lớn, dần dẫn đã hấp dẫn sự chú ý của một vài người đang vây quanh Vân Thâm ở bên kia…
“Vị tiên sinh này, ông say rồi.” Ninh Tịch không muốn bị chú ý, thế nên chỉ đành nhẫn nại mà đuổi ông ta đi.
“Nói vớ vẩn ít thôi, tôi hỏi cô bao nhiêu tiền! Ha ha, ai cũng nói cô kiêu lắm, ngược lại tôi muốn xem ngủ với cô có gì khó…” Lão ta càng nói càng khó nghe.
Có quản lý phát hiện ra sự việc bên này nên vội vàng tới giải vây, nhưng có vẻ như cái lão này uống nhiều quá rồi, hùng hùng hổ hổ không nghe ai khuyên bảo. Những người tới đây đều là khách quý, quản lí khách sạn cũng không dám đắc tội nên nhất thời cục diện trở nên bế tắc.