Cách đó không xa, mọi người trông thấy Ninh Diệu Hoa làm ngư ông đắc lợi thì hâm mộ không thôi.
“Ninh Diệu Hoa này thật đúng là biết chớp thời cơ, còn không biết người ta có đang giải vây cho con gái mình thật hay không mà đã chạy tới nịnh nọt tạo mối quan hệ rồi!”
“Giờ thì hay rồi, chúng ta phí nước bọt cả nửa ngày, cuối cùng người được lợi là ông ta!”
“Lão già này đúng là may mắn mà!”
Vân Thâm từ đầu chí cuối vẫn kiên nhẫn nghe lời Ninh Diệu Hoa nói, hơn nữa thi thoảng còn đáp lại đôi ba câu nữa.
Ninh Diệu Hoa như mở cờ trong bụng, trình bày xong còn vội vàng hỏi dò: “Vân tổng cảm thấy thế nào?”
Trang Linh Ngọc đứng bên cạnh cảm nhận được ánh mắt hâm mộ từ bốn phía thì vô cùng tự hào nhìn chồng mình. Ngay cả Ninh Tuyết Lạc cũng quên luôn việc xử lí Ninh Tịch, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm vào người đàn ông tóc trắng trước mặt.
Nếu đàm phán thành công dự án này thì Ninh thị sẽ có một bước nhảy vọt lớn. Mấu chốt là Ninh Diệu Hoa sẽ một công trạng lớn góp phần không nhỏ trong việc phá thế “chân vạc” được hình thành sau khi lập di chúc.
Cuối cùng Vân Thâm cũng mở miệng: “Hạng mục này của Ninh đổng đúng là không tồi…”
Cho nên…?
Dưới ánh mắt mong chờ của ba người nhà Ninh Diệu Hoa, Vân Thâm mỉm cười nhìn Ninh Tịch: “Cho nên, Darling à ~ em nói đi? Em có muốn tôi đầu tư cho ba em không?”
Ninh Diệu Hoa: “…”
Trang Linh Ngọc: “…”
Ninh Tuyết Lạc: “…”
Ninh Tịch: “…” Đệt!!!
Cô đã biết mà… tối nay thể nào cũng trốn không thoát!
Còn nữa, cái gì mà “ba em” chứ, tên này rõ ràng đang cố tình muốn cô chết vì buồn nôn.
Trong vài giây ngắn ngủi, Ninh Diệu Hoa, Trang Linh Ngọc, kể cả Ninh Tuyết Lạc đều kinh hoảng nhìn về phía Ninh Tịch, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
Chuyện này… rốt cuộc là sao?
Ninh Tịch hít sâu một hơi, cố gắng ổn định cảm xúc, lạnh tanh nói: “Vân tổng cứ đùa, chuyện này có vẻ như chẳng liên quan gì đến tôi hết thì phải?”
Ninh Diệu Hoa nghe xong câu này liền y như đỉa phải vôi, cũng không quản nguyên nhân chuyện này là sao, nghiêm nghị quát: “Tiểu Tịch, đừng có nói linh tinh!”
“Ái chà, tiếc thật đấy, nếu đã vậy thì đành thôi vậy.” Một câu của Vân Thâm thôi đã bác bỏ một hạng mục đầu tư.
Mặt Ninh Diệu Hoa đen kịt, sắc mặt Trang Linh Ngọc cũng không khá khẩm hơn là bao.
Ninh Tuyết Lạc siết chặt nắm đấm nhưng cuối cùng cũng không kiềm chế được mà lên tiếng chất vấn: “Không biết Vân tổng và chị tôi… có quan hệ gì?”
Ninh Tịch lập tức nói: “Không có gì cả!”
Vân Thâm thì lại chẳng hề có chút ý tứ muốn dừng trò “đùa dai” này lại, hắn ta nhìn Ninh Tịch cười một cái: “Sao lại không có gì được chứ? Darling à, anh là…”
Ninh Tịch lập tức bắn ánh mắt hình viên đạn qua, nếu cái tên này mà dám nói hươu nói vượn, cô sẽ lập tức đồng quy vu tận với hắn!
“À…” Có vẻ như cuối cùng Vân Thâm cũng chán bầy nhây tiếp, thỏa mãn nhìn đôi mắt đang trợn tròn của Ninh Tịch, cong môi nói: “Anh là… Fan trung thành của em!”
Ninh Tịch: “…”
Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc nghẹn trân nghẹn trối đưa mắt nhìn nhau, chẳng biết Ninh Tuyết Lạc đột nhiên nghĩ tới điều gì mà sắc mặt thoắt cái đã trắng bệch.
Fan… của Ninh Tịch…
Đột nhiên cô ta lại nhớ tới sự việc ở buổi tiệc từ thiện lần trước…
Chẳng lẽ… anh ta chính là cái tên số 8 thần bí đã bỏ 10.000 vạn ra để mua cái vương miện kia tặng Ninh Tịch?
Lúc ấy MC cũng nói người này là fan trung thành của Ninh Tịch…
A