Sáng ngày thứ bảy.
Bánh bao nhỏ ôm cuộn tranh đi vào nhà, nhóc vừa mới xong thời gian học vẽ với thầy Tống đã bị Lục Cảnh Lễ vồ lấy.
“Bánh bao à a huhuhuhuhuhuu…. mẹ cháu muốn chia tay với ba cháu kìa! Cháu nhanh nhanh đi khuyên nhủ mẹ cháu đi! Giờ chỉ có cháu mới khuyên được thôi!”
Mặt nhỏ của bánh bao nhỏ lập tức nghiêm lại, giãy dụa trốn khỏi lòng Lục Cảnh Lễ rồi cẩn thận sửa lại chỗ quần áo bị chú Hai làm nhăn.
“Này này này… bảo bối, cháu đừng có mà làm lơ chú chứ! Chú nói thật đấy! Quả thực là chú hết cách rồi mới phải đến xin cháu cứu viện đây này! Cả cái nhà này chỉ có thể dựa vào cháu mà thôi!” Mấy ngày nay hành tung của Ninh Tịch rất khó xác định, Lục Cảnh Lễ vồ hụt vô số lần vì vậy chỉ có thể tìm đến Tiểu Bảo cầu cứu.
Bánh bao nhỏ đưa cái mặt phiên bản chibi của núi băng Lục Đình Kiêu về phía chú Hai: “Mẹ con muốn chia tay với hắn?”
Đến giờ bánh bao nhỏ vẫn gọi Lục Đình Kiêu là “hắn” mà chưa bao giờ gọi “ba” một lần nào.
“Ừ ừ ừ đúng thế! Ngay hôm nay đây này! Mẹ cháu vẫn luôn trốn tránh ba cháu rồi còn hẹn gặp mặt vào tối nay, bảo là có chuyện muốn nói! Đây không phải chia tay thì là cái gì!” Lục Cảnh Lễ vội nói.
Bánh bao nhỏ nghe thế thì chỉ nhàn nhạt liếc Lục Cảnh Lễ một cái, Lục Cảnh Lễ khẩn trương nhìn chằm chằm thằng cháu trai quý hóa.
Một lớn một nhỏ cứ thế trố mắt nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, bánh bảo nhỏ mặt không đổi sắc nói: “Chú Hai.”
Lục Cảnh Lễ: “Có!”
Tiểu Bảo: “Dạo này chú uống fristy hơi nhiều.”
Lục Cảnh Lễ: “…”
Đệch! Thằng nhỏ thế mà khinh bỉ mình bị hoang tưởng… ông đây hoang tưởng chỗ nào!
“Bánh bao à, chú Hai đã nghiêm túc suy đoán ra đấy! Cháu không tin nhất định sẽ hối hận!” Lục Cảnh Lễ rên rỉ.
Khuôn mặt bánh bao nhỏ vẫn cứng đơ, nhóc tỏ vẻ rất lo lắng cho chỉ số thông mình của chú Hai mình: “Chú Hai, khó trách tại sao đến giờ chú vẫn không có bạn gái.”
Lục Cảnh Lễ: “…”
Hừm hừm hừm, hình như anh vừa bị khinh bỉ thì phải…
Vì cái lông gì mà cứ có cảm giác sau khi Tiểu Bảo biết nói chuyện thì một nửa là gọi mẹ, còn một nửa là phỉ nhổ anh?
…
Hôm nay, toàn bộ người giúp việc của Ninh gia đều cực kì bận rộn.
Vì chuyện kết hôn của Ninh Tuyết Lạc mà toàn bộ Ninh gia đều được trang trí lại, giăng đèn đết hoa từ trong ra ngoài.
Ngoài cửa lớn có một cậu thiếu niên đang đi qua đi lại, cậu ăn mặc giản dị xách một cái túi bạt thật to. Sau lưng còn khoác một chiếc balo màu đen, khuôn mặt có chút xấu hổ.
Người giúp việc đang bố trí trong sân nhìn thấy cậu ta thì nghi ngờ hỏi: “Cậu tìm ai?”
Thiếu niên đang đi tới đi lui bị gọi giật lại thì sợ hết hồn, cậu vội vội vàng vàng nói: “Xin hỏi… Đường… à, Ninh Tuyết Lạc có ở đây không?”
Người giúp việc quan sát cậu thiếu niên từ trên xuống dưới: “Cậu tìm Đại tiểu thư nhà chúng tôi làm gì?”
Biết mình không tới nhầm chỗ thì cậu thở phào một hơi sau đó kích động nói: “Có thể giúp tôi gọi cô ấy không? Tôi là em trai của cô ấy!”
“Em trai…?” Người giúp việc nhìn cậu trai giản dị này một lượt từ trên xuống dưới, vẻ mặt vừa kinh bỉ vừa cảnh giác nói: “Chắc cậu nhầm rồi! Đại tiểu thư nhà chúng tôi là con gái một, tuyệt đối không có em trai! Cậu đừng thấy người sang bắt quàng làm họ!”
“Tôi nói thật mà! Phiền chị giúp tôi chuyển lời với cô ấy, hoặc cứ nói là Đường Nặc tìm cô ấy, chị chỉ cần nói với cô ấy thôi, cô ấy chắc chắn biết tôi mà!”
Người giúp việc thấy giọng điệu cậu thiếu niên này chắc chắn như vậy thì nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Chờ.”
Phòng ngủ của Ninh Tuyết Lạc nhanh chóng vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi!”