Lục Đình Kiêu hơi biên sắc.
Thời điểm này mà nói mấy câu kiểu như “thật lợi
hại”?
Cô nhóc này gan to bằng trời rồi!
“Ôi, anh yêu thích tư thế gì? Chậc, theo tính cách của Vân Hoàng mà nói… xem chừng tư thế này cũng hay đấy…” Ninh Tịch vừa nói vừa xoay người đè lại Lục Đình Kiêu, sau đó mái tóc rũ xuống chậm rãi hôn lên đôi môi mỏng của anh…
Lục Đình Kiêu không kiềm chế nữa, anh túm cô lại dùng sức hôn lên…
Bên ngoài cửa hàng tất cả mọi người đều gấp đến độ sắp hộc máu, cái loại cảm giác không được gãi đúng chỗ ngứa này y như bị hành hạ tới chết nha!
Mặc dù bọn họ đều biết bên trong vật lộn cỡ nào cũng chỉ là giả thôi, nhưng mà cái kiểu nửa kín nửa hở thế này còn hấp dẫn hơn nhìn thấy trực tiếp hàng trăm lần…
Giang Mục Dã nhìn cảnh quần áo phấp phới tung bay mập mờ qua mấy cái khe của dây mây kia thì bày tỏ, bản thân đã dính đòn trí mạng mất 10.000 điểm sát thương.
Hai người này mất trí rồi…
Sắc mặt Mạc Thần Tu cực kỳ khó coi, “xoạt” một cái đứng bậy dậy.
Ngay sau đó bên tai vang lên tiếng “crack”, Giang Mục Dã cảm thấy cái âm thanh đó khá là quen thuộc… y như tiếng tách trà bị bóp vỡ…
Lén lút liếc mắt nhìn sang bên cạnh một cái… tách trà của “cha” vân Hoàng quả nhiên đã vỡ…
Đoạn phim này sẽ được ghép thêm khoảng 30s âm nhạc và những cảnh hồi ức, thế cho nên chờ đủ 30s là Quách Khải Thắng mới kêu lên: “Cut! Qua!”
Một lát sau Ninh Tịch với Kha Minh Vĩ mới đi ra, quần áo hai người rất chỉnh tề như thể cái cảnh quần áo như cờ bay phấp phới vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Hả? Qua rồi? Đạo diễn chắc chắn sao?” Ninh Tịch vội vàng hỏi.
“Chắc chắn, chắc chắn! Yên tâm đi, đoạn vừa nãy vô cùng hoàn mỹ! cô với Kha Minh Vũ biểu hiện cực kì tốt!” Quách Khải Thắng không hề keo kiệt những lời khích lệ.
Hiếm khi Ninh Tịch được Quách Khải Thắng khen ngợi mà cảm thấy không vui, trái lại còn có mấy phần tiếc nuối: “Ài, được rồi…”
Hiếm lắm mới có cảnh quay thân mật với Đại ma vương, thế mà cô lại để một lần đã qua, đây rõ ràng là lãng phí! Quá lãng phí!
Quách Khải Thắng nhìn Ninh Tịch, sao ông ta cứ có cảm giác cô nhóc này là lạ chỗ nào ý? Nhưng mà lại không nghĩ được là không đúng chỗ nào nên chỉ có thể lắc đầu một cái quên đi, sau đó tiếp tục chẩn bị những cảnh quay khác.
Cảnh tiếp theo là cảnh của Ninh Tịch, Kha Minh Vũ và Vân Thâm.
cảnh quay này là cảnh vân Tứ Thiên phát hiện ra chuyện của con gái mình với Lưu Diễm thì nổi trận lôi đình muốn ghêt Lưu Diễm.
ừ, cảnh này cũng khá bạo lực…
Giang Mục Dã cố chống đỡ trọng thương mà lưu lại cũng chỉ vì muốn xem cảnh ba người này.
Ban đầu Quách Khải Thắng còn lo lắng cái vị ông chủ lớn này chỉ được cái mẽ ngoài, nhưng qua mấy lần tiếp xúc thì phát hiện khả năng diễn xuất thật sự rất tốt cho nên ông ta cũng yên tâm khá nhiều. Quách Khải Thắng nói qua một chút với ba người thì bắt đầu luôn.
“Các bộ phận chuẩn bị! Action!!!!”
Vân Tứ Thiên đứng phía đối diện, ông ta nhìn chằm chằm con gái mình cùng người ẩn vệ áo đen bên cạnh. Vẻ mặt Vân Tứ Thiên không đổi sắc nhưng khí tức xung quang khiên người ra có cảm giác vô cùng khẩn trương.
Uy áp kia giống như một ngọn núi lớn ùn ùn kéo đến đè ép Vân Hoàng cùng Lưu Diễm, kèm theo đó là ánh mắt khiên người đối diện run sợ từ sâu trong linh hồn. Đây chính xác là phương pháp biểu hiện sự tức giận có tác dụng gấp trăm lần việc nổi trận lôi đình.
Không một ai tại hiện trường dám thở mạnh một cái… sợ quá đi…
“Phật!!!”, Vân Thâm dùng sức phất ống tay áo một cái, Kha Minh Vũ cắn nát viên máu trong miệng rồi cơ thể chuyển động một chút tạo thành động tác hộc máu.
Sắc mặt Vân Tứ Thiên càng thêm âm trầm, ông ta giống như tử thần bước từng bước về phía Lưu Diễm…
Vân Hoàng lập tức nhảy ra ngăn trước mặt vân Tứ Thiên: “Cha! Cha muốn làm cái gì!”
“Nó chạm vào con.”
“Cha, chậm đã! Cha có thể nói lý chút không, rõ ràng là con cưỡng ép hắn! Tự dưng cha đánh hắn làm gì?” Ninh Tịch há mồm ngậm miệng đều gọi cha, gọi đến lanh lẹ ngọt miệng.
“Cô…”