Nếu Trang Linh Ngọc thật sự là cô của cô thì Ninh Tuyết Lạc đúng là em họ của cô…
Nhưng mà không hiểu sao khi nghe Ninh Tuyết Lạc gọi là mình là chị họ thì trong lòng Trang Khả Nhi có chút không thoải mái.
Còn có vài chồ Trang Khả Nhi thấy không ổn, chẳng lẽ chỉ vì không môn đăng hộ đối mà ông nội có thể ầm ĩ vối con gái ruột của mình tới mức hơn hai mươi năm cũng không thèm liên lạc?
“Không biết cô có thể cho tôi tấm hình này được không?” Trang Khả Nhi nói.
Thấy Trang Khả Nhi đã có hứng thú với chuyện này thì đương nhiên Ninh Tuyết Lạc vội vã gật đầu: “Dĩ nhiên là được, tôi có sao thêm một tấm nữa để cẩt giữ.”
Trang Khả Nhi: “Cám ơn.”
“Aiz, thật ra thì mẹ tôi luôn muốn tìm một cơ hội gặp ông ngoại! Nhưng với tính cách của bà ấy lại chẳng thể mở miệng được, mặt khác cũng không tìm được thời cơ thích hợp…”
Sau đó Ninh Tuyết Lạc lại nói thêm với Trang Khả Nhi chuyện Trang Linh Ngọc nhớ nhung Trang gia các kiểu, lại nói mấy câu về chuyện kết hôn của mình. Cuối cùng hai người làm xong liệu trình chăm sóc rồi rời khỏi thẩm mỹ viện.
Hai người cùng nhau đứng ở cửa chờ xe tới đón.
Ninh Tuyết Lạc gọi điện thoại: “Cái gì? Xe bị trục trặc? Nhưng hiện giờ tôi phải lập tức đi dự một buổi họp báo, chưa đến nửa tiếng nữa là bắt đầu rồi…”
Lúc này xe của Trang Khả Nhi đã tới, thấy Ninh Tuyết lạc như vậy thì thuận miệng hỏi một câu: “Cô đi chỗ nào?”
“Trung tâm triển lãm!”
“Cũng thuận đường, để tôi đưa cô đi một đoạn.”
“Cám ơn chị họ!” Ninh Tuyết Lạc cảm kích không thôi bước lên xe, lúc ngồi trên xe cô ta còn uyển chuyển mời Trang Khả Nhi đến dự hôn lễ của mình.
Trang gia.
Sau khi Trang Khả Nhi vể nhà thì xem xét tấm ảnh kia rất nhiểu lần.
Có nên hỏi thử không?
Nhưng trong nhà nhiều năm rồi chưa bao giờ nhắc đến cái tên Trang Linh Ngọc này thì chắc hẳn đây là điều rất kiêng kỵ, chuyện năm đó, cô tùy tiện hỏi như thể liệu có được hay không?
Nhất định là không thể hỏi ông nội rồi, còn mẹ cô cũng không chắc biết được mấy phần chuyện năm đó…
Hay đi hỏi Tiểu Tịch?
Chắc chắn không được… Tiểu Tịch chỉ là con nuôi của Ninh gia, mấy chuyện bí mật gia tộc thế này chắc chắn Tiểu Tịch không biết đâu, hơn nữa cũng chưa bảo giờ nghe cô ấy nhắc tới…
Trang Khả Nhi đang xoắn xuýt thì một tràng tiếng bước chân quen thuộc tiên đến gần.
“Ba, ba về rồi!” Trang Khả Nhi lập tức đứng lên.
“ừ, ông nội con đâu?” Trang Liêu Nguyên mặc cả thân quân phục hỏi han.
“Ồng nội đi câu cá vẫn chưa về ạ.” Trang Khả Nhi do dự mãi rốt cục vẫn mở miệng hỏi: “Ba… ông nội… có mấy người con gái?”
Trang Liêu Nguyên nghe con gái hỏi như vậy thì nhíu chặt chân mày: “Sao tự dưng lại hỏi cái này?”
“Hôm nay con nghe có người nói… ông nội có ba người con gái, một người tên là… Trang Linh Ngọc?” Trang Khả Nhi thử thăm dò nói.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy cái tên này thì Trang Liêu Nguyên lập tức đổi sắc mặt: “Sao con biết? Nghe ai nói?”
“Hóa ra là thật!” Trang Khả Nhi kinh ngạc sau đó đưa tấm ảnh trong tay ra: “Hôm nay lúc đi Spa con có gặp Đại tiểu thư của Ninh gia – Ninh Tuyết Lạc… con nhặt được tấm hình này… rồi nói chuyện mới biết… nghe cô ta nói… mẹ cô ta vẫn luôn nhớ thương ông nội…”
“Cô ta nói thế?” sắc mặt Trang Liêu Nguyên có chút quái dị.
“Đúng vậy, cô ta còn nói bức ảnh này mẹ cô ta vẫn luôn đặt ở đầu giường, vì thường xuyên vuốt ve mà bị hư hỏng, cho nên cô ta mới cầm đi phục chê…” Trang Khả Nhi gật đầu.