“Diễn, anh về rồi! chuyện ra làm sao? Bên trên là có chuyện gì?” Ninh Tuyết Lạc vội vàng hỏi thăm.
“Có một sự kiện quan trọng… những vị khách kia đoán chừng là chạy lên tham dự cái đó rồi…” Tô Diễn chỉ nói phía trên có một sự kiện quan trọng chứ không nhắc tới Ninh Tịch.
Nhưng mà, Tô Diễn hàm hồ không nói rõ không có nghĩa là người khác không biết nói.
Tô Tuân chẳng biết đi tới từ lúc nào, giễu cợt nói: “Cái gì mà sự kiện quan trọng chứ, chỉ là một bữa tiệc thành lập quỹ từ thiện tư nhân của một nữ nghệ sĩ thôi mà! À đúng rồi… suýt chút nữa thì quên không nói… nữ nghệ sĩ kia ý mà… chính là Ninh Tịch đấy!”
Sắc mặt Ninh Tuyết Lạc trắng nhợt: “Tô Tuân, chú nói gì cơ?”
“Tô Tuân, cậu không biết gì thì đừng có mà nói bậy bạ, Tô Diễn vừa nói là sự kiện quan trọng!” Nghe được cái tên Ninh Tịch, Trang Linh Ngọc nhất thời đổi sắc mặt.
Tô Tuân nghe vậy thì càng đắc ý, tiếp tục nói: “Ha, tôi nói bậy bạ? Không tin thì bà tự đi mà hỏi Tô Diễn xem có phải tôi nói đúng hay không! Trang phu nhân với Trang tiểu thư vừa mới tuyên bố không quen biết với mẩy người ý mà, hiện giờ đang ngồi ở chỗ Ninh Tịch làm khách mời đấy! Không chì thê mà ngay cả Trang tướng quân cũng đích thân tới đó!”
“Chậc chậc chậc… cùng lắm chỉ là một cái tiệc từ thiện nho nhỏ mà thôi, một nhà ba người tới ủng hộ không nói, mà tất cả giới quyền chức tại Đê Đô này cũng tới tham dự..”
“Tô Diễn, những gì nó nói là thật sao?” Không đợi Trang Linh Ngọc mở miệng, Trịnh Mần Quân đã kéo tay Tô Diễn với vẻ mặt không cách nào tin nổi.
Trang Linh Ngọc với Ninh Tuyết Lạc cũng khiếp sợ.
Ninh Tuyết Lạc hoàn toàn không cách nào tin lời Tô Tuân vừa nói… đây quả thực là chuyện không thể nào.
Ninh Tịch cùng lắm chỉ có mấy phần giao tình với Trang Khả Nhi thì làm sao có thể khiến Trang phu nhân với Trang tướng quân làm tối mức độ này?
Đây tuyệt đối là không thể nào!
Nhưng, Tô Diễn chẳng nói một lời nào, cộng thêm sắc mặt của gã thì chả khác nào đã âm thầm thừa nhận.
Cơ mà thế vẫn chưa hết, vợ của Tô Tuân – Triệu San San cưồi nói: “Đây đã coi là cái gì, ngay cả tổng tài Lục Đình Kiêu của Lục thị và vân tổng có bối cảnh thần bí trong tin đồn cũng tới, phô trương như vậy chẳng thể trách được người ta vừa nghe tiếng gió đã chạy đi…”
Ninh Diệu Hoa lúc này cả kinh: “Cái gì… Lục Đình Kiêu cũng đến?”
Lục Đình Kiêu cũng coi như là ông chủ của Thịnh Thế, anh đến cũng không quá khó hiểu…
“Vân tổng… vân tổng nào?” Ninh Diệu Hoa lại hỏi.
“Chính là vị Vân tổng đã giúp Ninh Tịch giải vậy trong tiệc rượu lần trước!”
Triệu San San như thể sợ Ninh Tuyết Lạc không đủ hận mình nên lại cố ý nhắc đến chuyện tiệc rượu lần trước, lại còn chậc chậc lưỡi nhìn về phía Trịnh Mẩn quân nói: “Mẹ, con cũng chẳng hiểu mẹ nghĩ cái gì nữa, mất bao công sức và tiền của ra để làm cái đám cưới này… cuối cùng cũng chỉ để cưới về một con gà rừng?”
“Mà con gà rừng này lúc bình thưòng nhìn màu sắc cũng không tệ, nhưng mà chỉ cần đứng trước mặt phượng hoàng chân chính thì lại chẳng đáng một đồng!”
“Triệu San San! Mày nói ai là gà rừng!” Trang Linh Ngọc nổi giận, bà ta không nhịn được nữa mà nhào thẳng tới Triệu San San.
“ơ, dám làm mà không dám để người ta nói à? Bà dám nói Ninh Tuyết Lạc thật sự là con ruột của bà sao? Bây giờ bà dám tới bệnh viện làm giám định thân nhân không? Bà muốn làm màu đi khắp nơi lừa gạt kẻ bên ngoài thì cũng thôi đi, trước mặt chúng tôi còn giả bộ cái gì?” Triệu San San nói một câu so với một câu càng khó nghe hơn, mỗi câu đều đâm vào máu thịt, cũng là chỗ mà Ninh Tuyết Lạc để ý nhất.