Kể từ khi phát hiện ra sự ám muội giữa Ninh Tịch và Kha Minh Vũ, Mạc Thần Tu vẫn ức không thể nào nuốt nổi.
Anh ta vẫn luôn suy nghĩ người đàn ông như thế nào mới có thể khiến một người con gái như Đường Tịch đem lòng yêu thương được, cuối cùng lại là một tên đàn bà dựa vào phụ nữ để leo lên, như thế làm sao anh ta có thể cam tâm cho được?
Khóe miệng Ninh Tịch giần giật, thằng đàn bà… tên này đang nói đến là bảo bối nhà cô đấy à?
“Anh đang nói đến Kha Minh Vũ?” Ninh Tịch nhướng mày.
“Đừng có bảo với tôi cô và tên đó không có gì với nhau! Tôi đã để ý đến hai người rất lâu rồi, nếu như hai người không có gì thì tôi nuốt cả cái thùng rác này cho cô xem!” Mạc Thần Tu chỉ tay vào cái thùng rác bên cạnh phẫn nộ nói.
Ninh Tịch chậc một cái, trong lòng đang nghĩ thầm cái gã Mạc Thần Tu này cũng tinh mắt ra phết, mới đó đã tìm đúng người rồi, cô còn tưởng tên này sẽ nghi ngờ Giang Mục Dã cơ.
Cô không trả lời vấn đề này một cách xác thực mà lại hỏi ngược lại anh ta: “Vậy thì, anh cảm thấy người đàn ông của tôi là ai thì anh mới có thể nuốt cục tức này xuống? Tôi gọi anh ta đến đây để anh nuốt xuống cho nghẹn chết luôn nhé?”
“Cô… nuốt cái đầu cô ấy!!!” Mạc Thần Tu tức đến mức suýt chút nữa thì hộc máu mồm ngay tại chỗ.
“Ôi, tôi nghiêm túc đấy, anh nói nghe xem nào! Nói ra cái tên có thể khiến anh nuốt được cục tức này xuống đi! Ân oán của chúng ta hôm nay phải giải quyết xong!” Ninh Tịch nói.
Mạc Thần Tu nghe vậy liếc mắt đánh giá cô gái trước mặt từ trên xuống dưới, biết rõ ràng lời nói của cô thật buồn cười, biết rõ rằng cô đang chơi anh nhưng trong lòng anh ta vẫn nghẹn một cục tức, thế rồi anh ta bắt đầu suy nghĩ….
Không phải anh ta tự kiêu nhưng dù có tất cả nghệ sỹ nam trong giới giải trí này, bao gồm cả Giang Mục Dã, anh ta đều không để một ai vào măt, còn về phần những người ngoài giới giải trí, cũng chẳng có mấy ai vào được mắt anh ta.
Cũng không trách được Mạc Thần Tu lại kiêu ngạo đến thế, cha anh ta là doanh nhân giàu có của thành phố H, chú Hai của anh ta là phó tổng giám đốc của công ty giải trí TL ở Hollywood, gia cảnh nhà anh ta dù có ở ngoài giới giải trí đi nữa cũng được coi là số một số hai.
Những năm nay người có tiền thì nhiều lắm, nhưng có mấy ai không phải là một lão già sáu mươi tuổi, phú nhị đại cũng nhiều nhưng mấy ai có được tướng mạo như anh ta…
Mạc Thần Tu nghĩ nửa ngày mà, trong đầu hiện lên vài cái tên ít ỏi, người thực sự khiến anh ta tâm phục khẩu phục chỉ có….
“Này, anh nghĩ xong chưa đấy?” Ninh Tịch mất kiên nhẫn thúc giục.
Mạc Thần Tu dựa vào tường đốt một điếu thuốc, cười đầu ác ý: “Bỏ cuộc đi, trừ phi là Lục Đình Kiêu hoặc là Vân Thâm, bằng không dù cho người đàn ông của cô có là ai thì ân oán của chúng ta vẫn chưa hết đâu!!!”
Lục gia là gia tộc đứng đầu Đế Đô, Lục Đình Kiêu là thần thoại của giới kinh doanh Hoa Quốc, mà Vân Thâm dù chỉ mới có tiếng gần đây nhưng bối cảnh của anh ta lại sâu không lường được, thậm chí có người còn đồn rằng anh ta chính là vua của thế giới ngầm….
Mạc Thần Tu cố ý nói ra hai cái tên căn bản là không thể, rõ ràng là đang chơi khó cô.
Mà sau khi Ninh Tịch nghe thấy hai cái tên đó xong biểu cảm quả thực trở nên rất khó tả…
Lục Đình Kiêu thì cô có thể đoán được Mạc Thần Tu sẽ nói ra, nhưng cô không ngờ anh ta sẽ nhắc đến cả Vân Thâm nữa.
Nghe thấy hai cái tên cùng xuất hiện một lúc, tâm tình quả thực có chút kì dị.
Quan trọng bây giờ là xử được tên nào là xong tên đó, sau khi Mạc Thần Tu nói rồi, Ninh Tịch quả quyết rút điện thoại ra, sau đó bấm số gọi: “Alo, anh yêu à, em đang đứng ở đầu kia của hành lang chỗ lối thoát hiểm ấy, anh có thể ra đây được không? Có chút việc tìm anh… đúng, bây giờ… ừm ừm… được rồi… em đợi anh nha~”
Mạc Thần Tu nhíu mày nhìn Ninh Tịch đột nhiên gọi điện thoại: “Cô gọi điện tho ai thế?”
Ninh Tịch cười cười: “Anh đoán xem~”