Ninh Tịch cảnh giác nhìn anh ta: “Anh lại muốn làm gì?”
Vân Thâm: “Chúng ta quay lại đi.”
Ninh Tịch:
“Ninh Tịch, vân tổng hai người chuẩn bị một chút, cảnh quay tiếp theo sẽ bắt đầu ngay đây!” Quách Khải Thắng cách đó không xa lên tiếng gọi.
Ninh Tịch nhìn vân Thâm y như nhìn phải quỷ, nghe thấy Quách Khải Thắng gọi cô lập tức phủi mông chạy trối chết về phía địa điểm quay.
Đây là cảnh quay cuối cùng của Ninh Tịch và vân Thâm. Nói tới thì, cảnh quay này vân Thâm khá là chất, tuyệt đối có thể nói là cảnh ngầu nhất nhất phim của ông bố Vân Tứ Thiên.
Trong cảnh quay, vân Hoàng bị các đại phái của Tiên Môn liên hợp vây bắt, rơi vào tình cảnh như ngàn cân treo sợi tóc, tuyệt đối không thể chạy thoát được nữa.
Đúng vào lúc này thì Đại ma đầu – vân Tứ Thiên đã bê quan hơn trăm năm, chưa từng bước ra khỏi Vạn Độc Đường trong truyền thuyết bồng xuất hiện.
Tất cả Trưởng lão, Tôn giả và các cao thủ của các Tiên Môn trước mặt vân Tứ Thiên không khác gì một con kiên nhỏ nhoi, ông ta như bước vào chỗ không người, huyết tẩy Tiên Môn cứu con gái ra…
“Oa oa oa… Cuối cùng cũng đến cảnh này rồi! Thật đáng mong chờ, thật đáng mong chờ, thật đáng mong chờ mà! Chắc chắn là bố vân của tôi ngầu ngất ngây con gà tây luôn!” Giọng nói kích động không thôi vang lên liên tiếp trong đoàn phim.
“Kết thúc cảnh này là bố vân không đóng nữa rồi, thật nhố bố Vân quá mà hu hu hu!”
“Tôi dám chắc rằng chờ bộ phim này của chúng ta được phát sóng, tỉ lệ người xem nhất định sẽ phá kỷ lục! Anh Tịch và Mạnh Ảnh hậu thì không cần nói rồi, đến ngay cả một diễn viên phụ nhỏ nhoi của chúng ta thôi mà cũng sáng chói như thế!”
Trong sự chờ mong của đám người mê muội kia, Ninh Tịch và Vân Thâm đã được đeo dây cáp kéo lên.
Cách đó không xa, Giang Mục Dã đang mất hứng chống cằm: “Mẹ nó, cảnh giường chiếu với nữ chính không có phần của tôi, cảnh anh hùng cứu mỹ nhân cũng không có phần tôi, chắc chắn tôi chỉ là nam chính qua đường rồi…”
Mạnh Thi Ý ở bên cạnh nghe nói như thê thì hơi chau mày lại.
Cái gì mà không có phần của anh ta? Bộ cô ta không phải là nữ chính à?
Thật ra thì Giang Mục Dã cũng có cảnh thân mật, cũng có cả cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, lại còn nhiều là đằng khác chẳng qua là đều quay với Mạnh Thi Ý chứ không phải với Ninh Tịch.
Trong kịch bản nhân vật của Ninh Tịch còn mạnh hơn nam chính cả mấy con phố, vì thê nam chính thật sự là chẳng có chút cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân nào với nàng cả…
“Tất cả chuẩn bị! 3, 2,1, bắt đầu!”
Quách Khải Thắng ra hiệu, Ninh Tịch lập tức nhập vai theo dây cáp bay lên cao về phía trước.
“Yêu nữ! Trôn đi đâu!” Đám người tu tiên đuổi sát sau lưng Vân Hoàng.
Vân Hoàng bị thương ôm lấy bụng vừa chạy trốn vừa né tránh các đòn tấn công của đám người kia y như trứng chọi đá. Cuối cùng, nàng bị dồn đến vách đá cao vạn trượng, không còn đường chạy nữa. vân Hoàng lui lại từng bước một, đám người kia lại như hổ rình mồi vây kín xung quanh, thề là hôm nay phải chém chết yêu nữ này ngay tại đây.
“Giết ả!!!”
“Giết ả!!!”
“Yêu nữ lạm sát kẻ vô tội! Táng tận lương tâm! còn không biết liêm sỉ quyên rũ đệ tử tiên môn! Ai ai cũng có thể giết chết!”
Quách Khải Thắng khẩn trương phất tay, ra hiệu máy quay đuổi theo.
Camera đặt ở ở giá sắt trên cao quay thẳng xuống Ninh Tịch, Vân Hoàng thản nhiên dùng mu bàn tay lau đi vết máu bên khóe miệng, cả người nàng đỏ rực, không phân rõ nổi màu sắc của quần áo hay máu tươi nữa.
Đã bị dồn tới bước đường cùng nhưng khuôn mặt nàng không hề có vẻ tuyệt vọng kinh hoàng mà vẫn ngông cuồng y như cũ.
Nàng là con gái của vân Tứ Thiên, cho dù có chết cũng tuyệt đối không thể tỏ ra sợ hãi trước mặt đám người giả nhân giả nghĩa này…