Cửa xe mở ra, Ninh Tịch bị đẩy xuống.
Trước mặt cô là một ngôi nhà có kiến trúc hơi giống đạo quán, trước cửa có dựng một lá cờ, kí hiệu trên là cờ chỉ có một chữ “Thanh”.
Chân mày Ninh Tịch hơi nhướng lên, chậc, Thanh Huyền Bang?
Thì ra là thế…
Sau lưng Mạnh Thi Ý này lại là Thanh Huyền Bang…
Tên tóc vàng vừa nãy gọi cô ta là Đại tiểu thư, chẳng lẽ Mạnh Thi Ý là con gái của Bang chủ Thanh Huyền Bang – Mạnh Chấn Hoàn?
Khó trách, bọn họ lại chẳng có chút kiêng kỵ gì, giữa ban ngày ban mặt mà dám phái người cầm súng bắt trói người ngay ở cái đất Đế Đô này, lại còn chuẩn bị giết cô…
Trung Quốc có vô số bang phái lớn nhỏ, trừ Hắc Hổ Bang của tỉnh D thì thế lực ngầm nổi danh nhất chính là Thanh Huyền Bang. Số người của bang này không tính là nhiều nhất nhưng lực ảnh hưởng lại là lớn nhất, dẫu sao Thanh Huyền Bang này cũng nắm trong tay toàn bộ thế lực ngầm của Đế đô cùng các tỉnh lân cận xung quanh…
Ninh Tịch vừa âm thầm suy đoán vừa theo mấy người kia đi xuyên qua đạo quán đến một chỗ khá sâu.
Đại khái là vì về đến “tổ” của mình cho nên mấy người này buông lỏng không ít, chắc là cảm thấy đã đến đây thì Ninh Tịch có mọc cánh cũng chẳng thể thoát được.
Ninh Tịch quan sát nơi này một chút, chỗ này cũng không tính là quá lớn, số người cũng phân phối khá mỏng nên có lẽ đây chỉ là một chi nhánh nhỏ mà thôi. Dĩ nhiên đối với Mạnh Thi Ý mà nói thì việc vận dụng một bộ phận nhỏ để giết một người thôi cũng đã đủ rồi.
“Lão Đại, người Đại tiểu thư muốn đã đưa tới!” Gã đàn ông hung dữ dùng sức kéo Ninh Tịch đến trước một người.
Chính giữa phòng được đặt một cái ghế lim rất lớn, trên ghế trải một tấm da hổ thượng hạng, một gã đàn ông lưng hùm vai gấu đang trái ôm phải ấp ngồi trên đó.
Thấy Ninh Tịch được mang tới, gã đàn ông đẩy hai người đẹp dáng người nóng bỏng ra mà đứng lên đi tới đánh giá Ninh Tịch một cách đầy hứng thú: “Mày chính là con quỷ nhỏ chán sống, trêu chọc Đại tiểu thư của chúng ta?”
Ninh Tịch không nói gì mà điều chỉnh sắc mặt một chút sao có vẻ giống như đang sợ hãi, nhưng trên thực tế thì đang nhanh chóng đánh giá bốn phía nơi đây.
Lúc ánh mắt cô rơi vào một chiếc rương sắt cách đó không xa thì ánh mắt hơi sáng lên một chút… hừm hừm, thấy được đồ chơi rồi…
“Hỏi mày đó! Không phải nghe nói là cũng có có chút năng lực sao? Sao giờ câm rồi?” Kẻ cầm đầu thấy Ninh Tịch sợ phát run lên thì ý dâm trong mắt lại lan tràn, gã miễn cưỡng đè xuống rồi hỏi đàn em đứng một bên: “Đại tiểu thư nói thế nào?”
Gã đàn ông hung dữ tiến lên cười lạnh một tiếng: “Đại tiểu thư bảo chúng ta quay cho nó mấy bộ phim đặc sắc rồi mặc cho chúng ta chơi… chơi đến chết thì thôi!”
“Ha ha ha ha ha ha… rất hợp ý tao!”” Tên đại ca kia cười lớn, đoán chừng là bình thường gã cũng làm như vậy nên nhanh chóng gọi người tới bày dụng cụ quay phim ra.
“Đại ca, anh trước đi! Để cho chúng em học tập tư thế oai hùng của anh một chút!” Gã tóc vàng ân cần vuốt mông ngựa.
Bởi vì, Ninh Tịch đang bày ra bộ dạng sợ đến mềm nhũn nên xung quanh cô chẳng có bất kì người nào canh chừng, chỉ có tên đại ca chờ không kịp mà hấp tấp cởi áo đi tới cạnh cô…
Chính là lúc này!
Khi tất cả mọi người đều mất cảnh giác…
Mẹ nó chứ, dám làm hỏng kẹp tóc Tiểu Bảo tặng bà à!!! Muốn chơi đúng không! Bà chơi chết chúng mày luôn!
Cái khoảnh khắc gã đàn ông kia nhào tới, Ninh Tịch túm lấy eo gã rồi mò được khẩu súng của gã, sau đó cô lật tay chĩa thẳng họng súng lên trán gã. Trước khi đám người kịp phản ứng thì Ninh Tịch đã kéo gã cầm đầu đến cái rương mà cô chú ý hồi nãy rồi nhanh chóng lấy một một món dụng cụ nhỏ ra nhét thẳng vào mồm ép gã nuốt xuống…