Tên tóc vàng vừa dứt lời liền bị đại ca nhà mình đá cho một phát rõ đau: “Biến! Mày muốn chết thì đừng có lôi ông theo cùng!”
Tóc vàng ôm đầu kêu thảm thiết: “Không không không… không phải mà đại ca! Thực sự là rất có khả năng mà… chẳng lẽ anh không thấy à, lúc nãy khi cô ta bắt tất cả chúng ta phải nuốt lựu đạn nhưng mà lại tha cho hai con bé kia… đối diện với nhiều “tiểu thịt tươi” tươi ngon mơn mởn như thế này mà vẫn chẳng thèm rung động, đã thế còn tỏ ra chán ghét như thế… đây rõ ràng là không thích đàn ông…”
Gã hung dữ đứng đó nghe vậy thì xoa cằm: “Ừ nhỉ, đại ca… thằng nhóc này nói hình như cũng có lý phết…”
Gã đại ca khổ sở nghiến răng: “Có lý cái khỉ ấy…”
Một đại mỹ nhân như thế này, không thích đàn ông chẳng lẽ lại thích phụ nữ? Đánh chết gã cũng không tin!
“Đại ca… cứ thử đi xem nào… nếu không thì chết cả lũ…” Gã tóc vàng lại lèm bèm.
Gã đại ca cảm thấy chuyện này thật chẳng đáng tin tí nào, cho nên dù có nói thế nào cũng không chịu thử.
Lúc này, nữ ma đầu nào đó vì quá nhàm chán mà đang tìm người chơi trò bắn súng.
Đám tay chân vội vội vàng vàng đem bia bắn đến cho cô, thỏa mãn mọi yêu cầu của cô.
Khẩu súng trong tay Ninh Tịch quay quay mấy vòng, híp mắt cười hì hì với đám người: “Chỉ chơi mỗi cái này thôi thì chán lắm, chúng ta chơi cái gì hay ho hơn nhé? Ba ván thắng hai thì thắng, nếu như ai thắng được tao thì tao sẽ thả kẻ đó đi!”
Vừa dứt lời cả đám đã ồ lên, bỗng dưng tìm được một cơ hội sống nên tất cả đều sáng mắt lên.
“Có thật không? Chỉ cần thắng được chị… là có thể đi ạ? Nếu chị lật lọng thì làm thế nào?” Có người yếu ớt lên tiếng hỏi lại.
Ninh Tịch liếc xéo gã đó một cái: “Chả làm thế nào hết, thích thì tin không thì thôi!”
“A!” Tất cả mọi người đều có vẻ mặt như sắp són ra quần đến nơi…
Con ngươi gã tóc vàng liếc láo liên một vòng rồi thở hồng hộc chạy đến: “Để em trước! Em tin chị Hai sẽ giữ lời mà!”
Ninh Tịch tùy ý vẫy vẫy tay: “Bắn đi.”
Thế là gã tóc vàng lập tức rút súng ra, hít một hơi thật sâu rồi nhìn vào bia, ngắm thật chuẩn.
Cùng lúc đó, gã đại ca và đám lâu la cốt cán vây xung quanh đều căng thẳng nhìn về phía gã tóc vàng. Bọn họ đều biết tài bắn súng của tên này cũng khá chứ nếu không gã cũng đã chẳng vội vàng chạy ra như thế.
“Chị Hai, thế em bắt đầu nhé!”
“Lảm nhảm ít thôi!”
“Vâng vâng…”
Cuối cùng gã tóc vàng cũng bóp cò súng, “đoàng” một tiếng, phát súng thứ nhất có điểm số là…
“9.2” Tên cao gầy đứng ghi điểm số hét lên.
“Đoàng”, phát súng thứ hai là 9.5.
“Đoàng”, phát súng thứ ba là 10
“Ồ ồ ồ! Giỏi quá!”, đám người đứng xung quanh vỗ tay ầm ầm.
“Thằng nhóc này âm hiểm quá, thế mà dám bỏ chúng ta lại mà chạy trước!”
Trong bầu không khí ồn ào, “đoàng, đoàng, đoàng” ba tiếng súng liên tiếp vang lên – Ninh Tịch bắn liền ba phát, cả ba đều trúng hồng tâm.
Tất cả mọi người đứng đó đều ngây ra như phỗng: “…”
“Tên tiếp theo.” Ninh Tịch mặt không biểu cảm lên tiếng
“Đây không phải sự thật…” Một lúc lâu sau mãi mới có người ngớ ra nói.
Tiếp sau đó, bởi vì không cam lòng mà những người khác lần lượt chạy đến khiêu chiến, kết quả là đều bị Ninh Tịch cho ăn hành thê thảm…
Cuối cùng, Ninh Tịch chơi chán rồi liền nói với một kẻ đang muốn đến khiêu chiến: “Bắt đầu từ bây giờ, người thua phải báo số mình vừa nuốt…”
Câu này vừa mới vang lên, tất cả đã kêu ầm trời, ôi mẹ ơi! Nữ ma đầu muốn đại khai sát giới rồi!!
Cuối cùng, gã đại ca không thể chịu nổi nữa, nếu cứ để bà cô này chơi tiếp thì tất cả mọi người đều xong đời…