Bạch Kim Đê Cung.
Người làm cẩn thận gõ cửa phòng làm việc: “Đại thiêu gia, người bên lão trạch tới nói muốn đón Tiểu thiếu gia về ăn bữa cơm.”
Lục Đình Kiêu đang vùi đầu vào đống văn kiện trước mắt liền ngẩng lên: “Bảo Tiểu thiếu gia qua đây một lát.”
“Vâng thưa Đại thiêu gia.” Người làm đáp lại rồi lui xuống.
Một lát sau, Tiểu Bảo vào phòng.
Lục Đình Kiêu đứng dậy khỏi bàn làm việc rồi ngồi xuống sofa, nói với con trai, “Ngồi xuống đây.”
Bánh bao nhỏ đi tới ngồi xuống, trong lòng vẫn còn đang ôm một chú thỏ trắng lông xù.
Đây là con thỏ mẹ cứu được hồi ra ngoại thành chơi lần trước, sau khi chân thỏ khỏi, Ninh Tịch vốn định đưa Tiểu Bảo đi thả nó ra. Nhưng, con thỏ này lại chẳng chịu đi đâu mà cứ theo Tiểu Bảo, mà Tiểu Bảo thật sự cũng rất luyến tiếc nó nên đành mang về nuôi.
Giờ thỏ con đã béo hơn nhiều so với lúc mới về nhà, bánh bao nhỏ ôm trong lòng mà cứ như đang ôm một quả bóng trắng tròn xoe vậy.
Lục Đình Kiêu nhìn con trai nói: “Ông bà nội muốn đón con về nhà ăn cơm tối, tất nhiên, ngoài chuyện ăn cơm ra còn có việc khác nữa…”
Bánh bao nhỏ chăm chú vuốt ve con thỏ trong lòng chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Lục Đình Kiêu: “Có liên quan tới mẹ con.”
Bánh bao nhỏ nghe vậy liền ngẩng phắt lên, nhìn chằm chằm Lục Đình Kiêu, ngay đến con thỏ trong lòng cũng dựng thẳng tai lắng nghe.
Lục Đình Kiêu dở khóc dở cười thở dài, anh nói tiếp: “Ông bà nội chuẩn bị bắt ba đi xem mắt.”
Bánh bao nhỏ nhanh chóng hiểu ý của ba, bé con mím chặt môi, một lúc lâu sau dõng dạc nói: “Con sẽ bảo vệ mẹ thật tốt!”
Không có bất cứ ai có thể thay thế được mẹ cả!
Lục Đình Kiêu hài lòng gật đầu: “Con cứ cố gắng kéo dài thời gian là được rồi, những chuyện khác đã có ba.”
Bánh bao nhỏ gật đầu.
Hai ba con nói chuyện xong, Tiểu Bảo liền theo người đi đón về lão trạch.
“Ông nội, bà nội!”
Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý đã đợi sẵn trong phòng khách, vừa thấy cháu trai bảo bối tới, hai người liền mừng ra mặt, mây đen mấy ngày qua dường như cũng tan biến hết.
“Tiểu Bảo đến rồi à, có nhớ bà nội không? Qua đây cho bà ôm cái nào!”
Banh bao nhỏ ngoan ngoãn đi tới ôm bà.
Nhan Như Ý mừng nhũn cả người, bà chỉ cần có cháu trai là đủ.
“Mau qua đây ăn cơm đi, đừng để Tiểu Bảo đói!” Lục sùng Sơn vừa nói vừa giục nhà bếp mang đồ ăn lên.
Trên bàn ăn đều là những món mà Tiểu Bảo thích nhất, Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý thi nhau đắp thành ngọn vào bát Tiểu Bảo.
Hai ông bà từ ái nhìn cậu cháu trai vừa ngoan, vừa hiểu chuyện lại thông minh của mình.
Lục Sùng Sơn khẽ ho một tiêng, buộc phải phá vỡ bầu không khí, ông đánh mắt nhắc vợ mình.
Nhan Như Ý nhíu mày chần chừ lên tiêng: “Tiểu Bảo à, con thích một cô gái như thế nào làm mẹ của con?”
Tiểu Bảo ra vẻ nghiêm túc suy ngẫm, Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn đều sốt ruột nhìn cậu bé.
“Cô nào giông mẹ con ấy.” Bánh bao nhỏ đáp.
Lục Sùng Sơn cùng Nhan Như Ý:”…”
Không nghi ngờ gì nữa, “mẹ con” mà Tiểu Bảo nói chắc chắn là chỉ Ninh Tịch rồi.
Nhan Như Ý bất lực khẽ ho một tiếng, nói tiếp: “Bảo bối à, cô Tiểu Tịch của con đúng là một cô gái rất tốt, rất xuất sắc… Nhưng mà… thật ra thì còn có rất nhiều cô gái còn tốt và xuất sắc hơn nữa cơ! Chỉ là con còn quá nhổ nên chưa gặp được thôi… Nếu có cô nào mà con thích hơn thì con có đồng ý để cô ấy làm mẹ con không?”
Bánh bao nhỏ chớp mắt: “Thế phải để con xem đã mới biết được.”
Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý nghe vậy vui mừng khôn xiết, không ngờ lại thuật lợi như thế.
Lục Sùng Sơn vội nói: “Thê để ông bà sắp xếp, đến lúc đó cho con tự chọn nhé?”
Bánh bao nhỏ gật đầu, “Vâng.”