Orlando đứng đực ra đó, vẻ mặt như thể bị vừa bị sét đánh.
Anh ta vò vò mái tóc rồi há miệng mấp máy dường như muốn nói gì đó nhưng nửa ngày vẫn không thốt lên nổi, không biết qua bao lâu, cuối cũng bật ra được một thành ngữ bằng tiếng trung: “Anh… anh… anh… biển thủ công quỹ!!!”
Ninh Tịch: “…” Tiếng Trung đã dốt thì đừng có chơi chữ có được không?
Nói đi nói lại, cô thật không thể không cảm thán một câu, kĩ năng “loại bỏ tình địch” của bảo bối nhà cô đúng là càng lúc càng thuần thục! Ngầu đến mức tim cô đập thình thịch!
Ninh Tịch ho khẽ một tiếng, chỉnh lại lời của đối phương: “Là “lưỡng tình tương duyệt”*, tôi đã nói với anh rồi còn gì, tôi đã có người yêu rồi.”
*Lưỡng tình tương duyệt: hai người có ý với nhau mà đi đến với nhau.
Orlando nhìn chằm chằm vào Lục Đình Kiêu, vẻ mặt như thể nhân sinh quan của anh ta đã hoàn toàn sụp đổ: “Điều này là không thể! Làm gì có cô gái nào lại thích một tảng băng thế này đâu! Tôi còn đẹp trai hơn anh ta, còn quyến rũ hơn anh ta, còn biết ăn nói hơn anh ta, còn đáng yêu hơn anh ta, còn nhiệt tình hơn anh ta… Tịch, có phải em bị anh ta ép không? Bởi vì anh ta là ông chủ của em?”
Ninh Tịch: “Tôi là người tỏ tình, muốn anh ấy làm bạn trai tôi.”
Nghe cô gái nhỏ nói những lời đó để che chở anh, vẻ mặt của Lục Đình Kiêu trở nên dịu dàng vô cùng.
Orlando lảo đảo ôm trái tim chồng chất vết thương, nhưng vẫn không chịu từ bỏ không biết đột nhiên nghĩ ra cái gì mà kích động gào lên: “Anh ta… anh ta có một đứa con trai! Anh ta ngay đến con trai cũng có! Anh ta đã sớm không còn thuần khiết nữa rồi!”
Không thuần khiết……
Ninh Tịch nghe mà bất lực, anh ta nói như thể mình thuần khiến lắm ý, quen bao nhiêu bạn gái thế rồi còn gì…
“Tiền bối, người yêu nhau sẽ không để ý đến những điều đó đâu.”
“Làm sao có thể như thế được…” Orlando ngồi xổm trong góc, trên đầu phủ đầy mây đen: “Đây không phải là sự thật… tôi không tin… tôi sẽ không bỏ cuộc đâu…”
Sau cùng, tất cả mọi người trong đoàn làm phim bao gồm cả Orlando đều bị Trình Phong mời về để phối hợp điều tra sự việc lần này, thoáng cái trong phòng chỉ còn lại Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch.
Ninh Tịch bắt đầu “vuốt lông” cho ai đó: “Đình Kiêu, em thực sự không sao mà… một giây trước khi Orlando bắn em đã kịp phát hiện khẩu súng đó hình như là thật… cho nên đã kịp tránh khỏi chỗ hiểm… viên đạn chỉ sượt qua mà thôi, nhìn trông thì đáng sợ thật nhưng chỉ bị thương ngoài da thôi, sẽ lành nhanh thôi mà…”
Lục Đình Kiêu trầm mặc không nói gì, vẻ mặt vẫn cứ khó coi như cũ.
Nhỡ đâu cô không tránh kịp thì sao? Viên đạn đó sẽ bắn trúng tim cô!
Ngay đến nghĩ anh cũng không dám nghĩ đến khả năng này.
“Xem ra có người muốn dồn em vào chỗ chết đây mà…”
Chỉ là… đối tượng tình nghi quá nhiều… trong khoảng thời gian ngắn thật sự là không có manh mối gì…
Ninh Tịch cau mày hồi tưởng lại biểu hiện của Orlando từ đầu đến cuối: “Trong khoảng thời gian này theo như những gì em tiếp xúc và biết được về Orlando, anh ta chắc hẳn là không biết gì. Còn về khẩu súng đó, nó luôn bên cạnh em hôm qua chưa từng qua tay người khác mới phải, quả thực là quá kì lạ…”
“Đừng nghĩ nữa, nghỉ ngơi cho khỏe, những chuyện này cứ để anh lo.”
“Ừm.” Ninh Tịch ngoan ngoãn gật đầu.
“Về nhà.” Lục Đình Kiêu cứ thế bế bổng cô lên, mặc dù ngữ điệu của anh cứng đơ đơ nhưng động tác của anh lại vô cùng dịu dàng.
Ninh Tịch nghe thế liền vội hỏi lại: “Hả? Nhưng mà cảnh cuối cùng của em thì làm thế nào…”
Suýt mất mạng đến nơi mà vẫn còn nghĩ đến cái này?
Mặt Lục Đình Kiêu lạnh như tiền đáp: “Kỹ xảo.”
Thấy biểu cảm đáng sợ của Lục Đình Kiêu, Ninh Tịch liền im bặt không dám hỏi thêm nữa, cô nghĩ nghĩ, mãi cho đến giây phút cuối cùng cô vẫn đang trong trạng thái diễn, chỉ có phần viên đạn găm thẳng vào tim rồi rơi xuống vực là dùng kỹ xảo thôi, thế nên mới yên tâm…