Có rất nhiều diễn viên xuất sắc vì quá nhập vai mà sau khi kết thúc quay phim cả một thời gian dài vẫn không thể thoát vai được, thậm chí còn mắc bệnh trầm cảm.
“Ninh Tịch, đừng ngẩn ra đó nữa, chúc mừng em, hoan nghênh em gia nhập đoàn làm phim Mẹ!” Tống Lâm nhẹ nhàng nói muốn giúp Ninh Tịch thoát vai.
Cuối cùng mắt Ninh Tịch cũng lấy lại tiêu cự, đây là ý gì?
Giang Hành Chu – người luôn tỏ ra nghiêm nghị giờ sắc mặt cũng có vài phần tán thưởng, ngữ khí cũng nhu hòa đi nhiều: “Ninh Tịch, cô thể hiện rất tốt, thử vai qua rồi, quản lý tới chưa? Nếu như có thể, hôm nay chúng ta có thể kí hợp đồng luôn.”
“Đến rồi, đang ở bên ngoài ạ…” Ninh Tịch trả lời theo phản xạ, lúc này cô mới khôi phục lại thần trí.
Qua rồi?
Vậy là cô có được vai diễn rồi sao?
“Cảm ơn đạo diễn! Cảm ơn chị Lâm! Cảm ơn các vị giám khảo!” Ninh Tịch cảm kích nói tiếng cảm ơn, sau đó chạy ra báo tin tốt này cho Lâm Chi Chi.
Trong phòng thử vai.
Cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề đau đầu bao lâu nay, Giang Hành Chu thở phào nhẹ nhõm rồi đảo mắt nhìn mấy người bên cạnh: “Cái gì gọi là quá được, đã thấy chưa?”
Những người khác lập tức gật đầu lia lịa, cùng nhao nhao lên tiếng cảm thán.
“Đạo diễn Giang đúng là người chuyên nghiệp! Tôi phục ông rồi đấy!”
“Nói ra thì cô gái này tuy còn trẻ nhưng không đơn giản chút nào! Ngay đến Tưởng Tâm Di cũng không diễn được đến mức này! Lần trước không phát huy được, may mà lại thử vai thêm lần nữa!”
“Hậu sinh khả úy* đấy!”
*Hậu sinh khả úy: người lớp sau có tài hơn người lớp trước.
…
“Chị Chi Chi! Em qua rồi!” Ninh Tịch vừa ra liền chạy tới trước mặt Lâm Chi Chi.
Ninh Tịch vào mười phút, tuy so với Tưởng Tâm Di không tính là dài nhưng cũng đủ để Lâm Chi Chi cảm thấy sốt ruột. Giờ thấy Ninh Tịch mang tin tốt ra, một người luôn bình tĩnh như cô cũng có vài phần bất ngờ và vui mừng: “Thật sao? Đạo diễn nói thế nào?”
“Đạo diễn bảo hôm nay có thể kí hợp đồng, kêu chị vào đó đấy!” Ninh Tịch vừa nói xong thì bỗng nghĩ tới chuyện gì, vội nhìn vào đồng hồ nói: “Chị Chi Chi, chuyện hợp đồng làm phiền chị, em có chuyện gấp, em đi trước nhé!”
Bây giờ đã là 8 giờ 40 phút, còn 20 phút nữa là tới giờ hẹn rồi.
“Không sao, em đi trước đi, bên này cứ giao cho chị!”
“Vâng, thế em đi trước đây, có gì thì gọi điện cho em!”
…
Ra khỏi tòa nhà thử vai, Ninh Tịch lái xe tới thẳng cục cảnh sát.
Trước cửa đồn cảnh sát, cô thấy Đường Dạ, Phong Tiêu Tiêu, Annie ngoài ra còn một người trông giống như luật sư đã đợi sẵn ở đó.
“Anh Tịch! Cuối cùng anh cũng đến rồi!” Thấy Ninh Tịch đang vội vã chạy tới, Annie kích động chạy ra đón: “Em còn tưởng anh không đến được cơ! Đang định gọi điện cho anh, lại sợ làm phiền anh lúc thử vai!”
“Xin lỗi, buổi thử vai vừa mới kết thúc!”
“Kết quả thế nào? Có thuận lợi không?” Annie quan tâm hỏi.
Ninh Tịch mỉm cười nói: “Ừm, thuận lợi!”
“Thật tốt quá, chúc mừng anh!” Annie cảm thấy mừng thay cô.
Lúc này, Đường Dạ ho khẽ một cái ngắt lời hai người: “Sắp đến giờ rồi.”
Ninh Tịch nhìn Đường Dạ có chút không biết phải làm sao: “Vậy… Đại sư huynh, muội muốn xin chỉ thị, giờ muội vào đó phải nói gì đây? Chỉ vào xem tình trạng của anh ta thế nào thôi à?”
Lúc này, Phong Tiêu Tiêu chen tới, ôm Ninh Tịch chen miệng vào: “Tiểu sư muội, xin muội hãy khuyên Lão Đại đi, xin hãy thương xót lấy tụi này, đừng có dằn vặt tụi này nữa, mau ra khỏi đó đi được không, bên ngoài sắp loạn lên rồi đây này? Ở trong đó thoải mái lắm sao? Vui đến nỗi quên hết anh em đồng bọn rồi à?”
“Ặc…” Ninh Tịch đổ mồ hôi, nói vậy là tên đó căn bản không muốn ra ngoài hả?
Cô đã sớm đoán được mà…
“Vâng… muội sẽ cố gắng…”