“Vậy muội đừng dập máy, để có gì thì tỷ còn kịp thời cứu nguy cho!” Phong Tiêu Tiêu tỏ ra nghiêm túc nói, cố che giấu việc chẳng qua cô chỉ muốn hóng hớt mà thôi.
Ninh Tịch nghĩ rồi thấy cũng không có gì, với lại vừa hay để họ biết luôn tên này khó chơi đến thế nào, cô thật sự cũng đã tận lực rồi.
Thế nên Ninh Tịch không dập diện thoại, ngồi về chỗ.
“Trước lúc tôi trả lời anh, anh có thể trả lời một câu của tôi trước không? Sao anh lại muốn ở trong này?” Ninh Tịch hỏi.
Người kia nhếch lên một điệu cười trào phúng: “Để em nhìn xem chính nhân quân tử trong lòng em là người đạo mạo đến thế thế nào.”
Ninh Tịch nghe vậy cau mày lại.
Ý của anh ta là, chuyện này là do Lục Đình Kiêu làm?
“Trước tiên không nói chuyện này rốt cuộc là do ai làm, kể cả là người bên phía Lục Đình Kiêu ra tay thì giờ các anh đang ở phía đối lập nhau, trước đây anh cũng gây không ít rắc rối cho Lục thị mà đúng không?” Ninh Tịch mở miệng.
Người kia vẫn tỏ ra thản nhiên nói: “Thế thì sao, tôi không phải là người tốt, nhưng từ trước tới giờ khi đứng trước mặt em tôi chưa từng che giấu em điều gì.”
Ninh Tịch: “…”
Mẹ nó, sao vặn vẹo quá vậy.
Quả nhiên không có cách nào để truyền đạt được…
Trước mắt Ninh Tịch hiện lên gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu đang lo lắng của Annie, thế nên cô cố nén lại tiếp tục khuyên nhủ: “Chúng tôi đều rất lo cho anh, nếu là vì lí do này, thật sự đâu cần thiết. Được rồi, giờ tôi biết rồi, tôi biết anh ấy ra vẻ đạo mạo rồi, được chưa?”
Phong Tiêu Tiêu đầu dây bên kia cuống lên: “Ơ, tiểu sư muội, muội như vậy không được đâu! Những lời anh ta vừa nói chẳng qua là cái cớ thôi, chỉ có câu mà tỷ nói với muội mới là đáp án chính xác duy nhất thôi, nhiều hay ít hơn một chữ đều không được…”
Ninh Tịch không còn gì để nói, cô đâu thể nói ra câu đó chứ?
“Em hết cơ hội rồi.” Người đàn ông kia nói xong, đứng thẳng dậy đi mất.
“Này… anh…” Ninh Tịch đang định gọi anh ta lại, nhưng không biết có phải vì đứng dậy gấp quá không mà trước mắt cô tối sầm lại, choáng váng hết cả đầu óc, cô cố gắng đứng vững lại nhưng đột nhiên mất ý thức…
“Bụp…”
Phía sau truyền tới tiếng động lạ.
Vân Thâm đi được một nửa theo phản xạ ngoảnh lại thì thấy cô gái phía sau không biết tại sao lại ngất xỉu dưới đất.
“Ninh Tịch!!!” Anh ta nhanh chóng xông tới, gương mặt lười nhác mang theo vẻ lạnh lùng lúc này trở nên hoảng loạn: “Chết tiệt, cô đừng có giở trò với tôi!”
Cô gái nằm dưới đất vẫn không có chút động tĩnh gì, vẻ mặt tái xanh nhíu chặt mày, hô hấp ngày càng gấp gáp.
“Này? Chuyện gì thế chuyện gì thế… Tiểu sư muội, muội sao thế?” Điện thoại rơi bên cạnh Ninh Tịch truyền tới tiếng gọi nôn nóng của Phong Tiêu Tiêu.
“Xảy ra chuyện gì?” Đường Dạ cũng nói chen vào.
Lúc này, sắc mặt Vân Thâm trở nên khó coi cực độ, anh ta tới gần trước cửa khoét kính, gào ra ngoài…
“Đường Dạ! Lập tức chui vào đây mang ông ra!!!”
Đường Dạ: “…”
Phong Tiêu Tiêu: “…”
…
Đường Dạ lập tức đưa luật sư theo tức tốc chạy vào.
Không đến năm phút, người đã được thả ra, hơn nữa còn được mời ra một cách cung kính.
“Người đâu?” Người kia vừa ra đã đanh mặt hỏi.
Ninh Tịch ban nãy bị ngất nên đã được người của cục cảnh sát đỡ ra ngoài.
“Trên xe.” Đường Dạ đáp.
“Đỡ lên xe rồi, đừng lo, có Annie ở đó!” Phong Tiêu Tiêu vội nói.
Người đàn ông trước đó còn đang ung dung ngồi trong đồn giờ chạy ra ngoài nhanh như cơn gió…