Tống Lâm liên tiếng đánh vỡ bầu không khí nghiêm trọng: “Đạo diễn Giang nghe tôi nói đã, tôi dám chắc đây không phải là Tiểu Tịch! Người phụ nữ trong video này chỉ hơi giống Tiểu Tịch thôi, chứ còn chả có được nửa phần hấp dẫn như em ấy! Biểu cảm thì cứng ngắc, dáng người cũng không đẹp bằng Tiểu Tịch! Bất kể là chân hay mông hay là ngực của Tiểu Tịch đều toát lên vẻ mạnh khỏe đầy sức sống, thêm một phần thì thừa mà bớt một phần thì thiếu! Phải nói là hoàn hảo trong hoàn hảo mà… cơ thể của người đàn bà trong video kia thì èo oặt, chân quá ngắn, ngực thì…”
“Khụ…” Giang Hành Chu ho nhẹ một tiếng.
Tống Lâm khẽ cười một tiếng rồi vô tội nói: “Đạo diễn, tôi chỉ nói sự thật thôi.”
Ngay cả Ninh Tịch ngồi nghe cũng phải toát mồ hôi, có chút ngượng ngùng, nữ thần ơi, chị có hỏa nhãn kim tinh hay sao thế?
Không ngờ nữ thần đại nhân lại để ý mình như thế, lại còn đánh giá cao đến vậy…
Nói tới dáng người và khuôn mặt thì Tống Lâm mới là người có ý vị ở đây, hơn nữa chị ấy đã đến cái tuổi này rồi mà vẫn giữ được dáng người hoàn hảo…
“Được rồi, không phải cô thì tốt! Hy vọng cô xử lý chuyện này cho ổn thỏa, nếu nó tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đến bộ phim thì tôi sẽ không thiên vị cho cô đâu!” Giang Hành Chu trầm mặt nói.
Mặc dù giọng điệu của Giang Hành Chu nghe rất xa cách nhưng trên thực tế thì ông vẫn bày tỏ thái độ đứng về phía Ninh Tịch, dẫu sao ông cũng đã lựa chọn tin tưởng cô.
“Vâng, tôi biết rồi, cám ơn đạo diễn!” Ninh Tịch cảm kích nói.
Vừa đi ra từ chỗ của đạo diễn Giang thì Ninh Tịch đã thấy Lâm Chi Chi đứng đợi ngoài cửa, nhìn bộ dạng của chị ấy thì hình như là vừa chạy tới.
“Chị Chi Chi, sao chị lại tới đây, em đang chuẩn bị quay về một chuyến!”
“Không cần, đừng làm ảnh hưởng đến chuyện quay phim của em.”
Ninh Tịch sợ run lên, ý của chị Chi Chi nghĩa là…
“Đi thôi, đi bàn bạc xem làm sao để chứng minh trong sạch cho em.” Lâm Chi Chi nói thẳng.
Ninh Tịch mở trừng hai mắt: “Chị Chi Chi, chị biết đấy không phải em à?”
Lâm Chi Chi: “Mắt em không kém thế đâu.”
Ninh Tịch: “Khụ khụ khụ…”
Ninh Tịch bỗng nhớ tới hồi đầu cô đã từng rất hùng hổ nói với Lâm Chi Chi rằng cả giới giải trí này thì người đàn ông duy nhất có thể khiến cô coi trọng chỉ có Đại Boss của bọn họ – Lục Đình Kiêu thôi…
Hồi đó chỉ nhanh miệng nói một câu mà không ngờ Lâm Chi Chi lại vẫn còn nhớ…
Trong phòng.
Tiểu Đào xem đi xem lại đoạn video kia cả trăm lần, mắt cũng sắp bị quáng gà luôn rồi: “Đù! Em đã bảo rồi mà! Anh Tịch của em muốn chọn đàn ông cũng phải chọn đàn ông cấp bậc cỡ Nhị thiếu chứ! Lăn đi lăn lại nửa ngày hóa ra lại chẳng phải là anh Tịch! Nhưng mà… này… này cũng giống quá! Đúng là giống anh Tịch như đúc!”
Quả thật là giống vô cùng.
Nếu không phải người cực kỳ thân quen và hiểu Ninh Tịch thì nhất định sẽ cho rằng người trong video chính là cô. Đến ngay cả Tiểu Đào ở cạnh cô lâu như thế cũng không nhận ra.
Đây cũng chỗ hóc búa nhất trong chuyện này.
Bởi vì quá giống nên dưới tình huống cô không có bất cứ bằng chứng chứng minh sự trong sạch của mình mà đi nói rằng người kia không phải là cô thì không một ai tin tưởng cả.
“Trường hợp đầu tiên là, người này từ khi sinh ra đã có bộ dạng giống em, khả năng này cực nhỏ! Trường hợp khác là, người này cố ý phẫu thuật thẩm mỹ thành khuôn mặt của em. Nhưng mà để khôi phục lại bình thường sau khi phẫu thuật thì nhanh nhất cũng phải hai ba tháng, lâu thì năm rưỡi. Mà, chỉnh đến mức này thì chắc chắn thời gian phục hồi không ngắn… Ý chính là có người đã bắt đầu tính kế em từ rất lâu rồi…” Lâm Chi Chi phân tích.
Tiểu Đào nghe thế thì trợn mắt há mồm, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại: “Cái… cái này thật đáng sợ!”