Trên mặt tên phóng viên nam kia lộ ra vẻ âm trầm: “Vậy thì sao, cũng chỉ chứng minh được người trong clip đó không phải Ninh Tịch chứ đâu có thể chứng minh Tô Dĩ Mạt giá họa Ninh Tịch chứ!”
“Mày bị đần à? Chỉ cần chứng minh được người trong clip kia không phải Ninh Tịch thì khác nào chứng minh được Tô Dĩ Mạt giá họa cho Ninh Tịch!”
“Lúc đầu tôi đã nghi ngờ, nếu Ninh Tịch thật sự là loại tiểu nhân tâm cơ thâm trầm như các người nói thì lúc cô ta làm mấy chuyện này sẽ để lại sơ hở sao! Mỗi một cái clip đều bị quay lại, thậm chí còn quay chất lượng cao luôn? Nhất là mặt ý! Như thế thì khác nào tự vả mình đâu?”
“Trừ khi tự cô ta quay lại!”
“Chuẩn bị trăm phương ngàn kế lâu như vậy lại tính cắn ngược lại người ta, đúng là âm hiểm! Này, anh là phóng viên của báo nào, có phải bị Tô Dĩ Mạt mua chuộc rồi đúng không!”
…
Các phóng viên mồm năm miệng mười đem cái gã phóng viên kia chặn họng chẳng thốt lên được một chữ.
Tên phóng viên kia thấy tình hình không thể xoay chuyển nữa thì thừa dịp các phóng viên đang kích động đặt câu hỏi cho Tống Lâm thì lẳng lặng rời đi, nhưng mà vừa bước chân ra khỏi cửa đã bị hai vệ sĩ cao to khống chế nhét vào xe…
…
Họp báo kết thúc, chuyện tình lần này được chấm dứt ở đây.
Sắc mặt Tô Dĩ Mạt xám ngoét, cô ta không ngờ lại để một sơ hở to như thế.
Lương Phi Tinh nhìn bộ dạng đờ đẫn của cô ta thì nở một nụ cười lạnh khinh bỉ. Cô ta điên cuồng tung các clip liên tục, cứ cho là chứng cớ càng nhiều thì Ninh Tịch càng khó xoay người nhưng lại quên mất rằng cô ta đưa ra càng nhiều thì sơ hở cũng càng nhiều…
“Tôi… tôi muốn gặp Lục tổng! Tôi có lời muốn nói với anh ấy!!!” Tô Dĩ Mạt đột nhiên túm lấy cánh tay của Lương Phi Tinh rồi kích động nói.
Lương Phi Tinh ghét bỏ hất tay Tô Dĩ Mạt ra, lạnh lùng nói: “Cô nghĩ rằng ngài ấy là người cô muốn là có thể gặp sao?”
Tô Dĩ Mạt vội la lên: “Tôi bị oan! Có người ép tôi! Là có người ép tôi làm như vậy! Tôi cũng không muốn hại Ninh Tịch đâu! Làm sao tôi dám đụng tới người của ngài ấy chứ!”
“Có người ép cô? Ai?” Lương Phi Tinh nghe vậy lập tức trầm giọng hỏi.
“Tôi… tôi muốn gặp Lục tổng… chuyện này tôi chỉ nói cho mình ngài ấy!” Tô Dĩ Mạt kiên quyết mở miệng.
Lương Phi Tinh nhíu mày nhìn cô ta rồi tránh qua một bên gọi cho Lục Đình Kiêu.
Một lát sau, Lương Phi Tinh quay trở lại rồi không kiên nhẫn ra lệnh: “Đi thôi!”
“Ngài ấy đồng ý gặp tôi sao?” Tô Dĩ Mạt nhất thời mừng rỡ vội vàng theo Lương Phi Tinh lên xe.
Ngồi trên xe, cô ta vội vàng móc đồ trang điểm trong túi xách ra rồi bắt đầu trang điểm tử tế lại. Kiểu trang điểm của cô ta hôm nay hoàn toàn bắt chước kiểu trang điểm của Ninh Tịch đã áp đảo toàn bộ hoa thơm cỏ lạ trong buổi lễ trao giải Kim Tông.
Từ đó, Ninh Tịch liền được phong danh hiệu “Nữ hoàng thảm đỏ”.
Tô Dĩ Mạt nhìn nhìn mình trong gương rồi chậm rãi lộ ra một nụ cười mỉm đã luyện tập hàng ngàn lần, gương mặt này đúng là được ông trời ưu đãi, hoàn mỹ đến không có bất cứ một tỳ vết nào.
Nhưng hiện giờ, nó là của cô ta! Dẫu cho có là Ninh Tịch hàng thật giá thật cũng kém hơn cô ta thôi!
Lương Phi Tinh vừa lái xe vừa liếc mắt nhìn người đàn bà ngồi đằng sau qua kính chiếu hậu. Anh ta thấy Tô Dĩ Mạt nhìn vào gương rồi mỉm cười một cái, tuy rằng gương mặt đó cực kì hoàn hảo nhưng lại khiến anh ta cảm thấy buồn nôn muốn chết…