Đường Dạ với Vân Thâm nghe vậy thì liếc nhìn nhau một cái, không lên tiếng.
Kiều Dịch sau khi nghe tin cũng chạy tới rất nhanh.
“Chuyện này là sao?”
Đường Dạ đem mọi chuyện kể đơn giản lại cho Kiều Dịch một chút.
Ánh mắt Kiều Dịch trở nên sắc lạnh như dao băng nhìn Hắc Long đang nằm trên giường.
Hắc Long cố chống đau đớn mà mội vàng nói: “Lão Đại, chú Kiều! Mọi người yên tâm đi, tôi không hé răng nói một chữ nào cả! Bọn họ muốn moi ra đường dây buôn bán ngầm từ miệng tôi… may mà tối nay tôi được cứu ra… nếu không… tôi sợ… tôi sợ là tôi không chịu được mất…”
Cũng chẳng thể trách tại sao bọn họ lại lo lắng khẩn trương khi Hắc Long rơi vào tay Lục Đình Kiêu như vậy. Gần đây thế cục đã rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng, chỉ cần bất cẩn một chút thôi là mọi chuyện đều đổ sông đổ bể. Nếu đường dây ngầm bị lộ ra ánh sáng thì tất cả các giao dịch ngầm khác cũng bị đình trệ, tổn thất phải nói là cực lớn. Nếu cứ mạo hiểm tiếp tục thì hậu quả chính là bị đám Mèo Đen* kia bắt tại chỗ…
*Mèo Đen: Cảnh sát ngầm
Hắc Long đang nói thì Phong Tiêu Tiêu xông vào như một cơn gió, cô xắn tay áo hét lên: “Mẹ nó! Ai đây hả! Thằng nào dám đập tên tuổi của bà? Tiểu Hắc! Ai cứu cậu ra?”
“Chị Tiêu, lúc ấy tôi hôn mê nên cũng không biết…” Hắc Long cười khổ, nhưng không quên lập tức trấn an người nào đó đang xù lông vì bị cướp tên tuổi: “Đối phương có thể là nội gián được cài vào Lục thị…”
Kiều Dịch đen mặt nhìn Phong Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, bắt đầu từ bây giờ con không được nhúng tay vào chuyện này nữa! Trong vòng một tháng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ cấp S của con!”
Sống lưng Phong Tiêu Tiêu cứng đờ, đưa đám lĩnh mệnh: “Vâng, thưa sư phụ!”
Đù, bắt cô phải giải quyết con mèo kia trong vòng một tháng thì thà bảo cô chết đi còn hơn!
…
Sáng sớm hôm sau tại Lục trạch.
“Cậu nói cái gì?” Lục Sùng Sơn nghe cấp dưới báo cáo xong thì đứng phắt dậy, cực kì tức giận.
Nhan Như Ý ngồi một bên cũng lo lắng ra mặt: “Cậu nói Tống Lâm đã bán tất cả số cổ phần của cô ta… cho phía bên kia?”
“Đúng vậy, tôi đã kiểm tra qua rồi, tin này là chính xác.”
“Đình Kiêu có biết không?” Lục Sùng Sơn trầm giọng nói.
“Lục tổng đã biết ạ.”
“Được rồi, cậu đi xuống đi!” Lục Sùng Sơn không nhịn được xua xua tay.
Sau khi cấp dưới rời đi, sự tức giận của Lục Sùng Sơn không nén được nữa mà lập tức bùng phát: “Tống Lâm, những năm nay Lục thị có bạc đãi cô ta chút nào không, thế mà lúc này cô ta lại phản bội ngay được… đúng là đồ con hát vô tình! Câu này nói chẳng sai chút nào!”
Nhan Như Ý nhăn chặt đôi mày: “Tôi cứ nghĩ Tống Lâm này làm người không tệ… không ngờ…”
“Tiểu Bảo đâu? Thằng bé dậy chưa? Không thể trì hoãn được nữa!” Lục Sùng Sơn vội vàng giục.
Lúc đầu khi biết được Tiểu Bảo đồng ý xem xét mấy danh viện kia, đồng thời trong khoảng thời gian này cũng rất ngoan ngoãn ở lại Lục trạch mà nghiêm túc chọn lựa thì Lục Sùng Sơn rất vui vẻ.
Nhưng mà thời gian trôi qua, ông ta lại phát hiện cậu cháu này rất nghiêm túc và nghiêm túc quá mức. Chỉ là sơ tuyển thôi mà tốn thời gian lâu như vậy, thậm chí tới tận giờ còn chưa tổ chức được buổi nói chuyện nào.
Tình hình bây giờ quá khẩn cấp, thật sự không thể chờ tiếp được nữa!
“Ông nội, bà nội!” Lúc này một bánh bao nhỏ mềm mịn đi từ trên lầu xuống.