Lục Sùng Sơn với Nhan Như Ý cùng Lục Cảnh Lễ ngồi một bên cũng khẩn trương nhìn sang Tiểu Bảo.
Sau đó chỉ thấy Tiểu Bảo chớp chớp con mắt rồi nói: “Chị có biết hát không?”
Trì Oánh Oánh sửng sốt: “Biết.”
Tiểu Bảo vui vẻ nói: “Tốt quá, chị có thể hát cho em nghe bài “chú ếch con nhảy múa” không? Em thích bài đó lắm, buổi tối mỗi ngày đều phải nghe trước khi đi ngủ, nếu không thì em không ngủ được ~”
Trì Oánh Oánh nhất thời sững sờ: “Ơ…”
Ếch con nhảy múa…?
Là cái quái gì vậy?
Không đúng… quan trọng là Tiểu thái tử chẳng phải là thần đồng nhí sao? Tại sao đề bài lại là hát nhạc thiếu nhi?
Nhưng bảo cô ta nói không đúng ở điểm nào thì đúng là chẳng nói được một chữ. Người ta chính là một đứa bé còn đang học mẫu giáo đó nha, buổi tối nghe chút nhạc thiếu nhi mới ngủ được rồi hy vọng mẹ tương lai có thể hát cho mình nghe chẳng phải là chuyện bình thường sao.
Ngay cả Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn cũng vô cùng bất ngờ khi thấy Tiểu Bảo lại ra đề như vậy. Nhưng nghĩ lại thì bọn họ chỉ cảm thấy đau đớn trong lòng, có hiểu chuyện thế nào thì bé con vẫn chỉ là một đứa bé thôi!
Bọn họ biết Tiểu Bảo ra đề không sai!
“Chị Trì không biết hát sao?” Tiểu Bảo lộ vẻ thất vọng.
Trì Oánh Oánh lúng túng nói: “Xin lỗi, chị quả thật không biết bài hát này…”
Vì thế Tiểu Bảo lại có chút mong đợi nói: “Vậy chị Trì có thể hát những bài thiếu nhi khác không?”
Xem chứng bé con này rất thích cô ta nên cho một cơ hội thứ hai.
Sắc mặt Trì Oánh Oánh càng không dễ nhìn: “Cái này… cũng không… chị không giỏi hát mấy cái này…”
Từ nhỏ đến lớn cô ta đều được giáo dục thành một tinh anh, làm gì có chuyện biết mấy bài nhạc thiếu nhi này. Kể cả coi như là biết mấy câu cũng chỉ sợ hát lên thì mọi chuyện sẽ càng tệ hơn.
Cô ta làm sao biết Tiểu thái tử sẽ ra đề như vậy, đúng là chẳng có chút chuẩn bị nào!
Vì thế tài nữ có hy vọng nhất lại cứ thế thua bởi một ca khúc thiếu nhi “chú ếch con nhảy múa”.
Lục Cảnh Lễ nhớ tới lúc lần đầu tiên anh nghe thấy Ninh Tịch hát bài chú ếch con này cho Tiểu Bảo thì trong lòng có chút cảm khái.
Đầu tiên cảm khái là vì bánh bao nhỏ nhà mình lại thích nghe mấy kiểu nhạc thiếu nhi ngây thơ thế này, sau đó lại cảm khái vì Tiểu Tịch Tịch thế mà biết hát nhạc thiếu nhi…
Lục Cảnh Lễ vừa nghĩ vừa đem anh Hai với Tiểu Tịch Tịch kéo vào một nhóm chat rồi gửi một tin: Người thứ nhất, Trì Oánh Oánh! Tiểu Bảo ra đề: Hát bài “chú ếch con nhảy múa” ~ hỏi hai người có đáng sợ hay không!
Rất nhanh nhóm chat có câu trả lời
[Lục Đình Kiêu:…]
Ninh Tịch: [Anh mới đáng sợ! Cục cưng của tôi đáng yêu phá trời! ]
Đối với việc Trì Oánh Oánh bị loại thì hai ông bà họ Lục không có bất cứ dị nghị gì, trái lại còn vội vàng đi dỗ bảo bối Tiểu Bảo.
“Tiểu Bảo đừng buồn, phía sau còn nhiều chị lắm! Chắc chắn sẽ có người Tiểu Bảo thích mà!”
“Đúng đúng đúng, Tiểu Bảo à, chúng ta tiếp tục nào!”
…
Lúc này, đám thiên kim bên ngoài thấy Trì Oánh Oánh đen mặt bước ra thì trong lòng lạnh lẽo.
“Sao sắc mặt Trì Oánh Oánh tệ thế? Bị loại hả?”
“Mặt đen như cái đáy nồi thế thì bị loại chắc rồi!”
“Toi rồi, ngay cả Trì Oánh Oánh cũng bị loại nữa kìa! Rốt cuộc đề bài khó cỡ nào chứ!”
…
“Số 2, xin mời Tống tiểu thư!”
Thiên kim tiểu thư thứ hai đi vào, Tiểu Bảo vẫn khéo léo lên tiếng chào hỏi sau đó ra đề: “Bắt đầu từ bây giờ, trong vòng 10 phút chị có thể khiến em mở miệng nói chuyện thì chị sẽ qua!”