Tiệc mừng thọ của Mạc Kiến Chương lúc trước, việc Quan gia âm thầm ra tay với Ninh Tịch nên khiến giữa Lục Sùng Sơn với Quan gia có khoảng cách, nhưng đến cuối cùng cũng chẳng tạo thành ảnh hưởng gì. Dù sao thì chuyện này cũng không ảnh hưởng đến lợi ích của ông ta, chưa kể chính bản thân Lục Sùng Sơn cũng đã có sẵn bất mãn với Ninh Tịch. Dưới tình huống hôm nay thì lòng hám danh lợi lại lái ông ta về phía quyết định ông ta cho là thích hợp nhất.
Ông ta đã sai một lần rồi, ông ta không thể…. không thể nhìn Lục gia bị hủy trong tay mình…
“Sùng Sơn, chúng ta có nên chờ một chút hay không? Chẳng phải Đình Kiêu đã bảo nó có cách giải quyết sao?” Nhan Như Ý nghĩ nghĩ một chút rồi chần chừ nói.
“Giải quyết? Đã ba ngày rồi mà tôi chỉ thấy Lục thị càng lúc càng tiến đến bờ vực thẳm thôi! Tôi không thể vì một câu nói của nó mà đem Lục thị đánh đổi được! Nếu là trước đây thì tôi còn tin nhưng hiện giờ nó đã bị ả đàn bà kia làm cho u mê rồi!” Lục Sùng Sơn run rẩy nói.
“Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, tôi đi là được, ông đừng có kích động! Bác sĩ đã dặn bao nhiêu lần là ông không được tức giận rồi mà!” Nhan Như Ý bất đắc dĩ khuyện nhủ.
“Còn nữa, chuyện quan trọng nhất… đừng để Tiểu Bảo ở chung với cô ta một mình!”
“Trong lòng tôi tự có giới hạn, ông yên tâm!”
…
Cùng lúc đó tại một biệt thự ở ngoại ô.
Một mình Kiều Dịch ở trong một căn phòng mờ tối, ngay giữa phòng có một bàn thờ cùng một bát hương, trên bàn là bài vị của một người phụ nữ.
Ánh mắt nóng bỏng của ông ta nhìn chằm chằm bức ảnh trên bài vị, nhưng trên mặt vẫn là vẻ âm trầm: “Lam nhi… đừng vội… anh sắp thay em báo được thù rồi… anh sẽ khiến tất cả bọn họ phải trả cái giá thật đắt…”
“Cộc cộc cộc” tiếng gõ cửa vang lên.
Kiều Dịch lập tức khôi phục sắc mặt lạnh lùng nói: “Đi vào.”
Phong Tấn đẩy cửa vào rồi vội vàng báo cáo: “Chú Kiều, Lương gia đã chuẩn bị xong rồi!”
Kiều Dịch nghe vậy thì trong mắt xẹt qua một tia u ám, ông ta hài lòng gật đầu một cái: “Rất tốt.”
Tiền có thể giải quyết được nửa số chuyện trên đời này, mà những chuyện mà tiền không giải quyết được cũng sẽ được giải quyết bằng cách khác, bởi vì, chỉ cần là người ắt sẽ có nhược điểm.
Tập đoàn Lục thị nhìn thì có vẻ là con quái vật không lồ khó là dao động, nhưng thực tế tập đoàn càng lớn thì những vấn đề tiềm ẩn càng nhiều. Ông ta chỉ cần mở một cái lỗ ra thì bên dưới sẽ nhanh chóng mục nát.
Phong Tấn báo cáo xong tình hình gần đây rồi có chút do dự nói: “Chỉ là, chú Kiều, mọi chuyện gần đây… hình như quá nhanh… quá thuận lợi?”
Kiều Dịch nhìn Phong Tấn một cái: “Là cậu đánh giá Lục thị quá cao! Chúng ta đã chuẩn bị biết bao nhiêu năm như thế rồi, mà bọn chúng cũng chỉ có thế mà thôi, cậu sợ cái gì?”
“Chú Kiều nói phải!” Phong Tấn gật đầu nói phải.
Huống chi bọn họ đã cẩn thận suy xét từng bước một, tuyệt đối không có sơ xuất gì.
…
Tập đoàn Lục thị, phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Lục Đình Kiêu đang bàn chuyện với Lục Cảnh Lễ, Trình Phong đột nhiên xông vào báo cáo với vẻ mặt nghiêm trọng: “Boss, mới nhận được tin bên kia tối qua nhân lúc không có ai đã đi gặp Lương tổng, chỉ sợ Lương đổng cũng…”
Trong tay Lục Đình Kiêu có 30% cổ phần, mà Vân Thâm mới có 28%.
Một khi Vân Thâm đoạt được số cổ phần của Lương đổng thì lượng cổ phần anh ta nắm trong tay sẽ vượt qua cả Lục Đình Kiêu đang có!
Bây giờ lòng người đã bất ổn, nếu tiếp tục để bọn họ thu mua cổ phần của Lục thị nữa thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Lục Cảnh Lễ ngồi một bên không nói gì nhưng sắc mặt đã cực kì nghiêm trọng.
Lục Đình Kiêu trầm giọng mở miệng: “Được rồi, cậu đi xuống đi.”
“Vâng.” Trình Phong lên tiếng đáp lại nhưng trên mặt vẫn rất lo lắng.