Năm người cùng mua hương ở bên ngoài rồi vào trong đại đường, lần lượt dâng hương cầu phúc.
Ninh Tịch cẩn thận giúp Tiểu Bảo dâng hương sau đó dạy cậu bé dâng hương, quỳ gối, bái lễ ra sao.
Tiểu Bảo dâng một nén hương sau đó cũng rất ra dáng thành kính quỳ gối trên đệm cói, nhắm mắt lại nghiêm túc cầu nguyện.
Ninh Tịch nhìn thấy dáng vẻ thành kính của bánh bao nhỏ, khóe miệng cô khẽ cong cong lên: “Tiểu Bảo, con cầu nguyện điều gì vậy?”
Tiểu Bảo hiếm khi không trả lời lại Ninh Tịch mà nghiêm túc nói: “Con không thể nói được, nói ra sẽ mất linh mất!”
“Ok, ok, ok!” Ninh Tịch cười khẽ.
Nhưng mà cô thực sự rất hiếu kì mà! Không biết thằng bé cầu nguyện điều gì?
Bánh bao nhỏ mím môi, ngẩng đầu lên nhìn mẹ, lại quay sang nhìn tượng Phật trước mặt thầm lặp lời cầu nguyện vừa nãy một lần nữa.
Hy vọng mẹ có thể làm mẹ của con cả đời này! Phật tổ ơi, xin ngài hãy tha thứ cho lòng tham của con nhé, nếu như được, con còn có một nguyện vọng nữa, con còn hy vọng nếu như con là con ruột của mẹ thì tốt biết mấy…
“Phật Tổ xin phù hộ cho nhà con, phù hộ cho nhà họ Lục chúng con có thể qua khỏi kiếp nạn này!” Nhan Như Ý cầu khấn với vẻ mặt lo lắng rồi sau đó lại âm thầm lẩm bẩm: “Hy vọng Đình Kiêu sớm lập gia đình…”
Ninh Tịch quỳ một lúc rồi đứng lên, cô không cầu nguyện bất kì chuyện gì, cô tin tưởng vào Lục Đình Kiêu, thực ra cũng chẳng có gì để cầu xin với Phật Tổ cả.
Lục Sùng Sơn một khi đã quyên thì là quyên hẳn một pho tượng vàng, sư thầy cảm kích chắp hai tay làm lễ nói: “A di đà phật, thí chủ đại thiện! Cảm tạ thí chủ đã quyên tặng!”
Lục Sùng Sơn cũng chắp tay đáp lại một câu “A di đà phật” sau đó liền hỏi: “Không biết hôm nay Huyền Tịnh đại sư có ở trong chùa không ạ? Không biết thầy ấy có rảnh không? Lục mỗ tôi có chuyện muốn quấy rầy!”
Sư thầy nghe thế cũng lên tiếng: “Sư phụ hiện tại đang bế quan không tiện gặp khách, thành thật xin lỗi.”
“Không sao, tôi hiểu mà, cảm ơn!” Lục Sùng Sơn lộ vẻ tiếc nuối.
Vốn dĩ ông còn định hỏi Huyền Tịnh đại sư chuyện nhà họ Lục lần này có cách nào phá giải không.
Haizz, thế mà ông ta cũng có ngày phải cầu thần khấn phật thế này…
Tuy rằng không thể gặp được Huyền Tịnh đại sư nhưng bọn họ cũng không về ngay lập tức, để bày tỏ lòng thành kính của mình, bọn họ ở trong chùa tụng kinh, chép kinh mãi đến khi trời tối mới rời khỏi chùa.
Chiếc xe hơi màu đen chạy yên tĩnh chạy trên đường trở về thành phố.
Ra ngoài cả một ngày, Tiểu Bảo ngáp dài một cái, buồn ngủ thiếp đi trong ngực Ninh Tịch, Ninh Tịch bị Tiểu Bảo lây cơn buồn ngủ, cũng lơ mơ díp mắt lại.
Mà ba người khác mỗi người đuổi theo một suy nghĩ khác nhau.
“Ninh Tịch à, để tôi bế Tiểu Bảo cho!” Nhan Như Ý đón Tiểu Bảo từ tay Ninh Tịch.
Ninh Tịch tiếc nuối buông lỏng tay ra, rời khỏi vòng tay của mẹ Tiểu Bảo bất an nhíu mày bị Nhan Như Ý ôm mất.
“Tử Dao à, tối nay con ở lại ăn cơm nhé!” Nhan Như Ý thân thiết mời Quan Tử Dao ở lại.
Hôm nay, Ninh Tịch đột ngột xuất hiện mà quan hệ cô với Tiểu Bảo lại tốt như thế, bà ta lo rằng Quan Tử Dao trong lòng có chút khó chịu.
“Ở lại đi cháu! Cả nhà chúng ta hôm nay tụ họp một bữa!” Lục Sùng Sơn cứ thế quyết định.
Hai người vô tình mà cố ý trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Ninh Tịch, chẳng hề nhắc đến cô.
Lục Sùng Sơn sầm mặt, ông ta không tin đã nói đến nước này rồi đứa con gái này còn có thể mặt dày mà đem Tiểu Bảo ra làm cái cớ để ở lại…
Đúng lúc này, Ninh Tịch đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở bừng mắt ra, trong đôi mắt ánh lên ánh sáng lạnh: “Cẩn thận!!!”
Dường như trong khoảng khắc cô vừa mới dứt lời, một tiếng nổ “ầm” khiến người ta nổi da gà cùng lúc vang lên, xe của bọn họ bị va đập một cú kịch liệt…