Dây thần kinh của Ninh Tịch căng như dây đàn, cô cố gắng chú ý tới mọi động tĩnh ở bên ngoài. Nhưng hai tên gác cửa thì như hai bức tượng điêu khắc, yên tĩnh đến mức gần như ngay đến tiếng hít thở cũng không nghe thấy. Cũng không có người nào khác tới đây cả, khi cô cố tình dò hỏi hai người kia cũng chẳng ai thèm đáp lại.
Lại nửa tiếng nữa trôi qua, sắc mặt Ninh Tịch đã sầm xuống hẳn.
Kẻ có thể bắt cóc Tiểu Bảo từ tay Lục gia, lại còn điều động cả lính đánh thuê cấp A chỉ để bắt cóc một đứa trẻ ngoài đám người bên kia ra thì không ai có thể làm vậy được.
Còn lí do tại sao bên đó lại bắt cóc Tiểu Bảo thì chỉ có một, Lục Đình Kiêu đã bắt đầu phản công, có lẽ bên đó không chống đỡ nổi nên mới có ý định dùng Tiểu Bảo để uy hiếp Lục gia.
Mới đầu cô cũng nghĩ như vậy nên không quá lo lắng, chỉ cần đối phương đưa ra điều kiện thì Tiểu Bảo sẽ không làm sao cả.
Nhưng thời gian trôi qua ngày càng lâu, cô càng phát hiện sự việc có gì đó rất bất thường…
Nếu đối phương định dùng Tiểu Bảo để uy hiếp Lục gia, vậy việc đầu tiên trước khi bắt cóc Tiểu Bảo chính là nên nói thẳng mục đích của mình với Lục Sùng Sơn mới đúng. Kể cả không nói ngay từ đâu, vậy bọn họ bắt cóc lâu như vậy rồi sao vẫn không liên lạc gì với Lục gia, chẳng phải là cứ kéo dài thời gian thì bọn họ sẽ càng bất lợi sao?
Sao bọn họ vẫn không liên lạc gì với Lục gia?
Trừ phi…
Nghĩ tới khả năng này, Ninh Tịch theo phản xạ siết chặt lấy Tiểu Bảo.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng phía bên ngoài cánh cửa kia cũng truyền tới tiếng bước chân.
Tên cầm đầu trên mặt nạ có khắc chữ K đang bàn giao gì đó với hai tên canh cửa.
Ninh Tịch nhạy bén phát giác thấy một tên trong đó tỏ ra khiếp sợ sau khi nghe lệnh…
Tên K kia đã nói gì, sao tên canh cửa lại có phản ứng như vậy?
Bọn chúng dường như không hề kiêng kị có cô ở đây và cũng không hề có ý nói nhỏ tiếng, thế nên Ninh Tịch lời mờ nghe thấy được mấy chữ là: “Rạng sáng”, “đây là lệnh của cấp trên”, “giữ cô gái kia lại”…
Ninh Tịch chắp ghép lại nghĩa của chúng, máu trong người nhất thời đóng băng hết lại.
Câu “giữ cô gái kia lại” còn có nghĩa là…
Không giữ đứa nhỏ!!!
Tiếng bước chân ngày càng xa, tên cầm đầu đã rời khỏi đó, căn phòng lại yên tĩnh trở lại.
Ninh Tịch không thể khống chế được cơ thể đang run rẩy của mình.
“Mẹ…” Cảm nhận được cảm xúc chấn động của Ninh Tịch, Tiểu Bảo lo lắng ngẩng lên nhìn cô.
Ninh Tịch ôm chặt lấy Tiểu Bảo: “Không sao…”
Không sao… sẽ không có chuyện gì đâu…
Mẹ tuyệt đối sẽ không để con xảy ra chuyện gì hết!
Ninh Tịch cố gắng bình tĩnh lại, sau đó, sắc mặt chợt biến, cô từ từ ôm lấy bụng dưới của mình, lộ ra vẻ mặt thống khổ.
“Mẹ?” Tiểu Bảo vừa xong còn bình tĩnh giờ thấy mẹ đau đớn như vậy thì gương mặt bé bỏng liền thay đổi, cậu bé cuống cuồng lên gọi: “Mẹ ơi mẹ sao thế?”
Ninh Tịch không nói nổi nữa cô đã bắt đầu lên cơn co giật, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
“MẸ!!!”
Thấy động tĩnh bên trong, tên gác cửa bên phải quay lại nhìn vào trong, nhìn thấy tình hình liền lập tức nhíu mày lại, đang định mở cửa thì tên bên cạnh đã ngăn gã ta lại: “Mày làm gì thế?”
“Cô ta…”
“Đừng làm chuyện dư thừa.” Tên đồng bọn cảnh cáo.
Tên canh cửa chần chừ một hồi, rồi lại đứng về chỗ cũ.
Nhưng một lúc sau phản ứng của Ninh Tịch ngày một nghiêm trọng, cô đau đớn lăn lộn trên mặt đất, cố dùng sức đập đầu vào tường, đập đến khi máu me be bét.