Thấy ánh mắt u ám, bạo ngược điên cuồng mang ý báo thù và kèm theo cả câu nói kia của Vân Dịch thì mọi bình tĩnh và lí trí của Lục Sùng Sơn đều bị dập tắt toàn bộ, ông ta gào rách tiếng với Hình Võ: “Thông báo với Đình Kiêu! Lập tức thông báo cho Đình Kiêu ngay!!!”
“Lão gia…”
“Câm miệng! Mau lên!!!”
Kiều Dịch ở đầu dây bên kia thấy vậy thì khóe miệng nhếch lên nụ cười cực kì sung sướng: “Thật đáng tiếc… đã muộn rồi…”
Khoảnh khắc ông ta vừa dứ tlời, ống kính video đổi góc, chiếu thẳng vào đống hoang phế ở phía dưới, sau đó từ từ kéo gần lại, cảnh tượng trong ống kính rất sắc nét, dù giờ đã là nửa đêm nhưng vẫn thấy rõ mọi thứ phía dưới đó.
Cuối cùng, trong màn hình xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Chính là con bé đó!
Ninh Tịch ôm Tiểu Bảo trong lòng, cô chạy nhanh ra khỏi một tòa nhà có kiến trúc phức tạp, cảnh giác nhìn ngó khắp nơi, sau đó liều mạng chạy đi thật xa. Nhưng lại không hề biết thứ đợi cô không phải là cơ hội sống sót mà là một trận thiên la địa võng đã được sắp xếp từ lâu, một cuộc… giết chóc điên cuồng…
Không hề có điềm báo trước, “đoàng” một tiếng, trong điện thoại truyền tới tiếng súng nổ.
“A!!!” Ninh Tịch khẽ kêu lên, trên cổ tay của cô lập tức nở bung một đóa hoa máu.
Ninh Tịch mặc kệ cái tay trúng đạn của mình, vẫn cố gắng ôm chặt Tiểu Bảo trong lòng chạy chốn. Cô ngẩng lên cảnh giác nhìn tứ phía như chỗ này đang ẩn giấu một con thú lớn đang chực chờ lao ra xé nát họ…
“Mẹ…” Tiểu Bảo nhất thời hét ầm lên, gương mặt bé bỏng tràn đầy vẻ hoảng sợ.
“Con yêu đừng sợ! Là giả đấy… là giả… mẹ lừa bọn chúng thôi…” Ninh Tịch dùng âm thanh vô cùng dịu dàng để dỗ dành Tiểu Bảo, nhân lúc bé con không chú ý, tay cô vòng ra sau, cố gắng khống chế lực tay đập lên gáy Tiểu Bảo một cái.
Ánh mắt sợ hãi của bé con trong phút chốc khép chặt lại, rơi vào mê man.
Ninh Tịch lại buộc Tiểu Bảo chắc hơn chút nữa, sau đó không hề chần chừ mà tiếp tục chạy về phía trước.
Mười mét, mười lăm mét, một trăm mét, hai trăm mét… cô lại thấy một cửa ải tiếp theo.
“Đoàng”, lại một tiếng súng nữa vang lên.
Chân phải của Ninh Tịch bị bắn trúng lập tức quỳ rạp xuống đất, bóng lưng cô run rẩy cong thành con tôm để bảo vệ đứa nhỏ trong lòng rồi nhanh chóng đứng lên, lết cái chân trúng đạn đang chảy máu không ngừng dùng tốc độ không thua gì ban nãy tiếp tục chạy như bay… cứ chạy mãi…
Một khắc cũng không ngừng…
Dù cô biết bản thân mình đang bị một đám thú dữ bao vây, dường như không còn bất cứ khả năng sống sót nào, dù cho cái chân đang đau buốt tận nhưng cô buộc phải trốn ra! Cô phải trốn ra ngoài! Cô phải đưa Tiểu Bảo trốn ra! Cô đã hứa với Tiểu Bảo rồi…
Đối phương như đang chơi mèo vờn chuột với cô, mỗi lần thấy cô không chống đỡ nổi nữa lại cố tình sai người dừng lại, để cô có thời gian hít thở. Đợi tới khi cô suýt thấy hi vọng rồi lại bắn vỡ nát nó…
Cánh tay, cẳng chân, bụng, cổ chân… đối phương không bắn vào các chỗ hiểm của cô.
Từng phát súng như quăng cô lên trời rồi lại ngã mạnh xuống đất…
Dù cô biết là như vậy, biết rõ đây là trò đùa của đối phương nhưng hết lần này tới lần khác sau khi gục ngã lại không hề do dự tiếp tục đứng lên…
“Đủ rồi!!!” Lục Sùng Sơn ôm lấy con tim đang lên cơn quặn đau của mình, ông gào ầm lên vào điện thoại: “Tôi nói đủ rồi… Ông muốn gì! Vân Dịch! Ông muốn cái gì! Ông muốn Lục gia có đúng không! Tôi cho ông! Ông thả thằng bé ra! Ông thả nó ra ngay! Có nghe thấy không hả!”
Trong điện thoại lại xuất hiện gương mặt của Kiều Dịch, thấy dáng vẻ đau khổ của đối phương, ông ta cười ầm lên một cách điên cuồng: “Ha ha ha ha ha… tôi muốn gì? Lục Sùng Sơn! Tôi muốn ông đau đớn đến không muốn sống nữa! Tôi muốn ông sống không bằng chết! Tôi muốn ông trơ mắt ra chứng kiến người thân yêu nhất của mình chết ngay trước mắt mà lại không thể làm gì được!”