Sau khi gọi vào dãy số kia, Lục Đình Kiêu nói thẳng với đầu dây bên đó: “Xem email, trong vòng 10 giây trả lời lại cho tôi.”
Nói xong mấy chữ này, Lục Đình Kiêu dập điện thoại và lẳng lặng ngồi đó.
Từng giây từng giây lại qua đi…
Đường Lãng vừa thầm đếm ngược mười giây thì “ting” một tiếng, điện thoại Lục Đình Kiêu sáng lên.
Anh mở email ra lướt xem, sau đó lập tức nói với phi công: “Quay lại, thông báo cho tất cả mọi người, ở nước F, 31 kinh độ đông, vĩ độ bắc…”
Đường Lãng thấy Lục Đình Kiêu đột nhiên thông báo địa chỉ, còn là tọa độ chính xác, không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Rốt cuộc Lục Đình Kiêu đã gọi điện cho ai mà trong vòng 10 giây có thể tra ra được vị trí đó?
10 giây còn không đủ để xem hết cái video đó nữa!
Trừ khi chỉ cần nhìn lập tức biết đây là đâu, sau đó gửi thẳng tới email của Lục Đình Kiêu…
Nghĩ đến đây, Đường Lãng lại nhớ lại dãy số ban nãy Lục Đình Kiêu gọi, sau đó ngẩn ra.
Anh nhớ ra rồi!
Đó… đó chẳng phải là một trong những số điện thoại cá nhân của Satan sao?
Không ngờ Lục Đình Kiêu lại gọi điện cho anh ta?
Khiến anh kinh ngạc hơn là, Satan còn gửi địa chỉ tới nữa chứ…
Không phải là bị người bên đó bắt sao?
Đường Lãng lộ ra thần sắc nghiêm trọng: “Satan… ý tôi nói là Vân Thâm, lời của anh ta cũng có thể tin sao? Tiểu sư muội và Tiểu Bảo thật sự đang ở chỗ mà anh ta nói?”
Lục Đình Kiêu: “Sẽ ở đó.”
…
Cuối cùng, máy bay nhanh chóng bay vào địa phận nước F.
May mà nước F tiếp giáp với Trung Quốc, cách thủ đô cũng rất gần.
Quả nhiên đối phương không đi xa…
Họ nhanh chóng trông thấy kiến trúc quen thuộc kia, từ xa nhìn xuống, mơ hồ có thể thấy được kiến trúc cực giống trong đoạn video, chính là nơi này rồi!
Không ngờ Satan lại gửi đúng địa chỉ thật?
Sau khi đến nơi phụ cận, họ không hề chậm trễ lập tức xuống máy bay.
Nhưng, không ngờ vừa xuống máy bay đang chuẩn bị tìm người thì đã bị một đám người bao vây.
Đường Lãng trông thấy vũ khí đáng sợ cùng kí hiệu quen thuộc trên người đối phương lúc này mới bừng tỉnh, không ngờ vào đây rồi mà họ cũng bị khống chế. Vì anh đã ra khỏi tổ chức từ lâu nên hoàn toàn không biết nơi này, hơn nữa nơi này cũng có vẻ như là lá bài tẩy của đối phương…
Nếu không phải là Vân Thâm… phỏng chừng không ai có thể biết chỗ này được…
Mắt thấy Ninh Tịch và Tiểu Bảo đang ở tòa kiến trúc phía sau, nhưng họ lại bị một đám người chặn lại, Lục Đình Kiêu trên đường vẫn luôn giữ bình tĩnh cuối cùng cũng bùng phát, khủng bố đến dọa người…
Dù bọn họ đang ở thế thượng phong nhưng để xử lí xong lũ này cũng vẫn tốn không ít thời gian.
Đúng lúc này, một chiếc trực thăng màu bạc từ trên trời đáp xuống, lúc máy bay còn chưa hạ cánh đã có một người nhảy từ trên đó xuống.
Người đàn ông tóc bạc tùy ý bay lượn dưới cánh quạt cuồn cuộn, trông hung ác không kém phần Lục Đình Kiêu.
Khoảng khắc anh ta xuất hiện, những kẻ đang ngăn chặn Lục Đình Kiêu đều lộ ra thần sắc sợ hãi cùng kính nể.
Một tên cầm đầu trong đó tức tốc tiến tới, mặt mày tái mét nói: “Satan, chúng tôi nhận lệnh của chú Kiều ở đây để…” Bảo vệ ở đây.
“Cút!”
Tên cầm đầu còn chưa nói hết đã nhận phải ánh mắt lạnh thấu xương của đối phương, trong phút chốc gã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, không dám nói nhiều nữa mà lui lại phía sau nhường đường.
Những kẻ phía sau cũng lui xuống như nước thủy triều, để nhường hẳn một con đường ra…