Nghe đầu bếp nói thì là đang nhắc đến chuyện lần trước Tiểu Bảo ngộ độc ở buổi tiệc trà.
Sắc mặt của cả Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn lập tức biến đổi, bọn họ vẫn cho rằng là do phía Ninh Tịch có vấn đề chứ không nghĩ tới vấn đề lại là từ phía bọn họ? Không phải có người hạ thuốc vào thức ăn mà là do đầu bếp động tay động chân với hộp cơm của Tiểu Bảo!
Quan Thụy nhàn nhã nhấp một ngụm trà, sau đó mở miệng nói: “Hóa ra lần trước Tiểu Bảo bị trúng độc là do đầu bếp làm à!”
Quan Tử Hào híp đôi mắt lại: “Bây giờ đang nói đến chuyện của hai nhà chúng ta, tự dưng lôi tên này ra đây để làm gì?”
Lục Cảnh Lễ cười tủm tỉm: “Quan thiếu gia vội gì chứ! Cứ từ từ chờ xem đi!”
Nhan Như Ý nhìn gã đầu bếp mà giận đến mức run cả người: “Bác Trần! Bác đã làm cho nhà họ Lục mười mấy năm nay, nhà họ Lục chúng tôi không hề bạc đãi bác, rốt cuộc là ai, ai đã cho bác lợi lộc gì? Bác thế nhưng làm ra chuyện lòng lang dạ sói thế này! Bác biết thừa Tiểu Bảo là mạng sống của tôi cơ mà!”
“Lão phu nhân… xin lỗi… tôi xin lỗi… tôi xin lỗi bà… tôi xin lỗi Lão gia… tôi… tôi bị ma quỷ sai khiến! Là cái cô Ninh Tịch… cái cô Ninh Tịch kia ngủ với tôi một đêm, cho tôi một khoản tiền lớn rồi bảo tôi làm việc này, nói rằng tuyệt đối sẽ không tra ra tôi đâu, tôi… tôi không kháng cự nổi sự hấp dẫn đó nên mới mạo hiểm làm việc này…”
“Bác nói cái gì cơ?” Vẻ mặt của Nhan Như Ý thoắt cái đã thay đổi.
Trên mặt của Lục Sùng Sơn thoáng hiện lên sự nghi ngờ nhưng cũng không có phản ứng gì lớn lắm, vẫn bình tĩnh ngồi yên ở đó, nếu như Đình Kiêu đã cố ý gọi đầu bếp Trần đến đây, vậy thì chuyện này chắc chắc không đơn giản như thế.
“Lão phu nhân, Lão gia, cả Đại thiếu gia nữa lời của tôi nói hoàn toàn là sự thật, tôi không dám gian dối dù một chữ! Thật sự là cái cô Ninh Tịch đó bảo tôi làm! Nếu tôi nói dối sẽ bị sét đánh chết! Cho tôi một trăm lá gan nữa tôi cũng không dám nói dối!” Đầu bếp Trần giơ tay lên thề thốt.
Bà Quan nghe thế vẻ mặt đầy châm chọc lắc đầu: “Để đạt được mục đích mà không tiếc hãm hại một đứa bé thì thôi không nói, thế nhưng… thế nhưng ngay cả một tên đầu bếp cũng bò lên giường cùng được… quả thật đúng là…”
Đúng vào lúc này, cửa phòng lại một lần nữa được mở ra, một người phụ nữ được đưa đến.
“Là cô ta đúng không?” Lục Đình Kiêu lên tiếng hỏi.
Gã đầu bếp nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đứng ở cửa, gật đầu lia lịa: “Chính là cô ta, đại minh tinh Ninh Tịch!”
Sau khi nhìn thấy người phụ nữ ở cửa, Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn đều ngẩn ra kinh ngạc, Ninh Tịch?
Làm sao có thể? Ninh Tịch bây giờ rõ ràng còn đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường bệnh cơ mà!
Vậy thì đứa con gái này là…
Nhan Như Ý nghĩ nghĩ một lát mới nhớ ra: “Đây… cô ta chính là Tô Dĩ Mạt, người đã phẫu thuật thành Ninh Tịch đúng không?”
“Đúng thế, chính là cô ta.” Lục Cảnh Lễ gật đầu.
Nhan Như Ý thế mới vỗ ngực nói: “Chẳng trách mẹ lại cảm thấy ánh mắt của cô gái này cứ khác khác…”
“Mẹ đúng là hỏa nhãn kim tinh!” Lục Cảnh Lễ nịnh nọt.
“Đừng có dẻo miệng! Thế nên là, người sai đầu bếp làm ra chuyện này thực chất là Tô Dĩ Mạt?” Nhan Như Ý hỏi.
Đúng lúc này Quan Tử Hào mở miệng: “Cái này cũng chưa chắc! Dù sao bề ngoài của cả hai cũng đều y hệt nhau, ai có thể phân biệt rõ ràng ai là ai? Ai biết được có phải là do Lục tổng muốn tẩy sạch tội danh của Ninh Tịch cho nên mới cố ý đẩy cái cô này ra để thế tội?”
Bà Quan cũng lên tiếng phụ họa: “Các người không nói đến chuyện chính mà lại để chúng tôi xem mấy chuyện linh tinh này, rốt cuộc là có ý gì đây?”
Lục Đình Kiêu nhìn về phía Lục Cảnh Lễ, Lục Cảnh Lễ nhận được tín hiệu của anh trai liền lấy điện thoại ra sau đó mở một đoạn ghi âm lên: “Đoạn ghi âm tiếp sau dây có thể có chút không phù hợp với thiếu nhi… nhưng mà cũng may, ở đây chúng ta không có ai là trẻ vị thành niên cả…”