Nghe Mạc Lăng Thiên nói không thể nhúng tay, sắc mặt Quan Tử Dao lập tức đổi thành vẻ kinh hoàng, không thể tin nổi.
Người đàn ông này đã từng vì cô ta mà nguyện ý làm tất cả mọi chuyện cơ mà, huống hồ đây còn là lúc mà cô ta cần giúp đỡ nhất.
“Lăng Thiên, Đình Kiêu đã thả lời như vậy nên người em có thể xin giúp đỡ chỉ có mình anh thôi, người có thể nói với Đình Kiêu cũng chỉ có anh! Nếu em không đến đường cùng thì tuyệt đối không phiền tới anh…”
Vẻ mặt Mạc Lăng Thiên đã chết lặng: “Tử Dao, ba người chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, em là bạn của anh mà Đình Kiêu lại là anh em của anh! Chuyện này lỗi là ở Quan gia, đây cũng là những gì anh có thể làm cho em, cũng là… chuyện cuối cùng anh làm vì em.”
Huống chi Ninh Tịch không chỉ là người yêu của Lục Đình Kiêu, mà còn là… em họ của Thiên Tâm…
Quan Tử Dao siết chặt nắm tay: “Anh nói vậy là có ý gì?”
Mạc Lăng Thiên khẽ khép mắt lại rồi nói: “Tử Dao, anh hiểu sự cố chấp của em với Đình Kiêu, bởi vì anh đối với em cũng thế.”
“Lăng Thiên, em biết là anh hiểu em…”
Không đợi Quan Tử Dao nói tiếp, Mạc Lăng Thiên đã cắt lời: “Nhưng mà Tử Dao, anh thích em là quang minh chính đại thích em, theo đuổi em nhưng chưa bao giờ làm tổn thương em hay những người bên cạnh em! Càng không ép em làm bất cứ chuyện gì! Nhưng em đối với Lục Đình Kiêu thì đã không còn là thích, thực sự thích một người không phải là nhất định vì để có được đối phương mà bất chấp mọi thủ đoạn! Em hiểu không?”
Những lời này Mạc Lăng Thiên không biết là để Quan Tử Dao nghe, hay là để chính mình nghe,
Chỉ là sau khi nói xong anh cảm thấy mình như được giải thoát.
Anh nhớ tới câu là Lục Cảnh Lễ nói với anh, có vài người không giống vẻ bề ngoài mà anh nhìn thấy…
Thật ra thì, anh nên phát hiện từ sớm, rõ ràng Quan Tử Dao luôn nói rằng cô ấy đã buông tay nhưng một bên lại không ngừng thông qua anh tìm cơ hội đến gần Lục Đình Kiêu. Từ đầu tới cuối mà nói thì giá trị của anh trong mắt cô ấy cũng chỉ là một người anh em thân cận của Lục Đình Kiêu, thậm chí còn không được coi là bạn của cô ta…
Chẳng qua là anh không dám dùng suy nghĩ độc ác đó đi nghĩ về cô gái mình yêu, cũng không muốn tin tưởng cô gái mình thích bao lâu nay lại là loại người mà mình ghét nhất.
Mạc Lăng Thiên nói xong thì đứng lên rồi đẩy cửa rời đi.
Quan Tử Dao ngơ ngác ngồi một chỗ, cô ta nhìn hướng Mạc Lăng Thiên, dường như đến lúc này cô ta mới phản ứng được rằng bản thân đã mất đi cái gì…
Một giấy kế tiếp, Quan Tử Dao vội vàng đứng lên đuổi theo Mạc Lăng Thiên rồi kéo tay anh lại, cô ta run rẩy nói: “Lăng Thiên… thật xin lỗi… Em biết em khiến anh thất vọng… Em biết em lừa gạt anh… Em chưa bao giờ buông tay với anh ấy cả… nhưng em… thật sự là không không chế được… Em không có cách nào khống chế được bản thân mình… Em yêu anh ấy…”
“Em thật sự không thể trơ mắt nhìn Quan gia bị hủy vì em, xin anh, chỉ lần này thôi… được không? Lần này em tuyệt vọng thật rồi, em sẽ không làm phiền anh ấy nữa…”
Mạc Lăng Thiên im lặng nhìn cánh tay đang túm lấy mình, mãi một lát sau, anh chậm rãi kéo bàn tay đang túm chặt lấy cánh tay mình ra rồi nói: “Tử Dao, lòng anh đã nguội lạnh rồi.”
Sắc mặt Quan Tử Dao trắng bệch.
“Vì em mà anh đã làm quá nhiều chuyện sai lầm, làm tổn thương quá nhiều người! Cho nên, anh xin lỗi.”