Trong một chung cư cao cấp nào đó ở Đế Đô.
Phòng khách bừa bãi lộn xộn.
Màn hình ti vi treo trên tường đầy những vết nứt vỡ, đang kêu tanh tách, tay cầm điện tử nện thẳng vào khung hình vang lên một tiếng chát chúa.
Lôi Minh co đầu rụt cổ nấp vào trong góc, khóc không ra nước mắt, cố gắng khuyên nhủ: “Ôi tổ tông của tôi ơi! Đừng có đập nữa… đừng đập nữa… tôi xin cậu đấy bình tĩnh một chút đi…”
“Con mẹ nó chứ ông đây còn chưa đủ bình tĩnh à?” Đôi mắt của Giang Mục Dã đỏ ngầu đạp một phát cái sofa ở trước bàn trà lật ngửa.
Những thứ trên bàn trà rơi hết xuống đất, ngay cả cái laptop cũng không thoát khỏi tai vạ.
Trên màn hình đang sáng lên có thể nhìn thấy được một bài báo lá cải, một bức ảnh chiếm gần hết màn hình.
Trong quán rượu mờ tối, một nam một nữ tư thế mờ ám, đang hôn nhau.
Hai người trong tấm ảnh chính là Giang Mục Dã và Hàn Tử Huyên.
Bức ảnh này vừa mới được tung ra lập tức liền chiếm ngay các tít của các trang báo lá cải, lên top hot của weibo và các trang tìm kiếm.
Cùng với đó, tất cả những scandal trước đây giữa hai người đều bị đám cư dân mạng đào hết lên, đám truyền thông cùng fan đều đang đoán già đoán non quan hệ của hai người, thậm chí còn cho rằng bọn họ đã ở bên nhau từ lâu rồi.
“Vâng vâng vâng! Ngài chỉ phát điên ở nhà thôi đã là bình tĩnh lắm rồi!”
Lôi Minh cố gắng xoa dịu cơn tức của anh ta: “Mục Dã, không phải là anh nói em đâu, nhưng tốt xấu gì em cũng lăn lộn trong cái giới giải trí này bao nhiêu năm thế rồi, sóng to gió lớn gì mà chẳng trải qua, đám nghệ sỹ nữ lợi dụng danh tiếng của em để nổi còn ít hay sao? Chuyện cỏn con này căn bản không đáng quan tâm! Thực sự không cần thiết phải tức giận đến thế đâu, tức thì tổ thiệt thân thôi, không đáng!”
“Có đứa nào lại làm ra cái trò này không? Da mặt của ông đây đã bị con điên này lột mẹ ra rồi! Lén lút làm những chuyện bẩn thỉu thế này, chúng nó coi ông đây không biết gì à?” Giang Mục Dã lúc này đang phát khùng như một con sư tử, căn bản là không kiềm chế nổi cơn giận dữ.
“Đúng đúng đúng… lúc mới đầu, cô ta còn là nghệ sỹ của Thịnh Thế, tất cả mọi người đều cùng thuộc một công ty, em dẫn dắt người mới, đây cũng là chuyện khó tránh được, bọn họ lợi dụng em để nổi cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua.”
“Nhưng mà, lần này đối phương ngay cả một câu cũng không nói trước, cố tình để lộ ảnh trong phim ra cho bên truyền thông, gây chuyện ầm ĩ như này thật sự là quá đáng quá đi mất!”
Giọng của Lôi Minh cũng rất bất mãn nhưng sự việc đã đến nước này, nhất định phải tìm ra một biện pháp giải quyết ít ảnh hưởng nhất.
Khuôn mặt của Giang Mục Dã sa sầm: “Lập tức thanh minh làm sáng tỏ cho tôi! Anh không đăng tôi sẽ tự lên weibo đăng đấy!”
“Không được không được không được! Tổ tông của tôi ơi, cậu đừng bao giờ đăng lên weibo!”
Với tình trạng của Giang Mục Dã bây giờ để cậu ta tự đăng lên weibo thì không biết sự việc còn ầm ĩ lớn đến đâu.
Lôi Minh chỉ kém nước quỳ xuống trước mặt cậu ta, khổ tâm khuyên giải nói: “Mục Dã, em nghĩ kỹ lại mà xem, tại sao team của Hàn Tử Huyên lại lén lút phát tán tấm ảnh đó vào lúc này? Không phải là vì Thiên Hạ sắp khởi quay hay sao, bọn họ muốn nhân cơ hội này để nổi hơn nữa đấy!”
“Bình tĩnh mà suy xét thì lăng xê cái kiểu đó, đối với Hàn Tử Huyên, đối với chúng ta, đối với đoàn làm phim… tất cả đều có lợi!”
“Ha, thế nên ý của anh là bảo tôi nhịn tiếp chứ gì? ” Giang Mục Dã cười đến đáng sợ.
Vốn dĩ ngay đến Thiên Hạ anh ta cũng không muốn nhận, nhưng Thiên Hạ đối với Ninh Tịch mà nói có ý nghĩa rất đặc biệt, anh ta không thể đế đám người đó làm nó lanh tanh bành ra mà không ngó ngàng gì đến được.
Lôi Minh nuốt nước bọt đánh ực một ngụm, anh ta đương nhiên mong Giang Mục Dã nhịn xuống rồi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhưng mà anh ta nào dám nói thẳng thế.
Thực ra bên phía Hàn Tử Huyên sở dĩ dám làm như thế cũng là vì chắc chắn rằng bọn họ sẽ ngậm miệng chịu thiệt.