Bởi vì cái nguyên nhân gọi là “thể lực” này thế nên “động phòng” vẫn không thành.
Ninh Tịch âm thầm hạ quyết tâm mau chóng đẩy nhanh tiến độ phục hồi sức khỏe, nói chung đi “đè” người ta vẫn tốt hơn.
Tối hôm qua đã đến bước đó rồi thế nhưng Lục Đình Kiêu thấy thể lực của cô không thể chống đỡ nổi nữa liền nhịn tiếp thật.
Cũng không biết có phải cảm giác của cô sai hay không, có lúc cô thực sự cảm thấy trên phương diện này Lục Đình Kiêu đối với cô… có chút cẩn thận hơi thái quá thì phải…
Nhưng mà, cảm giác được tôn trọng và quý trọng này lần nào cũng khiến cô rất cảm động.
Nếu như người đó không phải là anh, có lẽ cả đời này của cô sẽ không thể có hành vi thân mật đến thế với một người đàn ông nào khác.
…
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Lương Phi Tinh đã đích thân lái xe đến đón cô.
Trước khi đi, để tránh khỏi phiền phức, Ninh Tịch tạm thời tháo nhẫn cưới xuống, dùng một sợi dây chuyền bạc xâu vào rồi đeo lên cổ.
“À, bà chủ, có cái này… lão Từ dạo gần đây tâm trạng không được tốt lắm… lát nữa cô nhìn thấy anh ta… thì không cần kinh ngạc quá nhé…” Lương Phi Tinh nhắc nhở Ninh Tịch trước, có chút lo rằng Ninh Tịch nhìn thấy cái dáng vẻ quỷ quái đó của Từ Thao sẽ thay đổi ý định.
Vì bạn bè, anh ta đương nhiên là hy vọng rằng Từ Thao có thể bắt được cơ hội duy nhất có thể trở mình đứng dậy này.
“Không sao.” Nét mặt của Ninh Tịch nhìn có vẻ không để ý cho lắm.
Sau khi trải qua quãng đường dài hơn nửa tiếng, hai người dừng trước một khu chung cư cũ kỹ chật chội.
“Vì để lăng xê mấy người mới dưới tay mình, lão Từ đã bán hết tất cả tài sản của mình, ngay đến căn phòng đang ở bây giờ cũng là đi thuê. Khó khăn lắm tân binh mới thành danh được, không ngờ đến bây giờ cả hai bọn họ đều quay ngược lại cắn anh ấy một ngụm. Vì chuyện này mà lão Từ cũng cảm thấy chán chường, trong khoảng thời gian này vẫn luôn uống rượu mua say, mấy hôm trước còn bị một đứa trợ lý tát cho một cái trước mặt bàn dân thiên hạ, tâm trạng chắc có lẽ càng tệ hơn…”
Lương Phi Tinh vừa thở dài, vừa cẩn thận từng tí một dẫn Ninh Tịch lên lầu.
Hai người vừa đi đến cửa liền nhìn thấy đồ đạc trong phòng liên tục bị vứt ra ngoài, rồi sau đó vang lên tiếng quát tháo chói tai khắc nghiệt: “Cái tên nát rượu thối tha không biết xấu hổ này! Còn người quản lý hàng đầu cái gì? Lại còn đại minh tinh Lưu Hiểu Nhu và Doãn Ưu Ưu đều là nghệ sỹ do mày dẫn dắt? Quản lý ngôi sao hàng đầu mà có cái đức hạnh như mày chắc? Bà đây nói cho mày biết ngày mai mà còn không trả tiền nhà thì cút ngay đi cho bà!”
Lại một loạt những tiếng “binh binh bang bang” nữa vang lên, bà chủ nhà cho thuê mang thân hình mập mạp mặt váy ngủ vênh váo hung hăng đi từ trong phòng ra ngoài. Vừa nhìn thấy người đàn ông khí chất bất phàm đang đứng bên ngoài và người phụ nữ đeo kính đen bên cạnh anh ta thì vẻ mặt ngẩn ra, tò mò quay đầu lại nhìn hai người vài cái sau đó mới đi, vừa đi vừa lẩm bà lẩm bẩm…
“Khụ, bà chủ, ngại quá, từ từ thôi ạ, đi bên này!” Lương Phi Tinh không ngờ thực tế còn tệ hại hơn những gì anh ta dự đoán, cản thận đá mấy thứ linh tinh sang một bên, dẫn Ninh Tịch đi vào trong phòng.
Vừa mới vào phòng, mùi rượu nồng nặc gay mũi đã xông đến, tất cả mọi thứ trong phòng đều nát bét, loạn thành một đống, mà bản thân Từ Thao thì đang nằm trên một đống hỗn độn cả người nhão ra như một đống bùn không biết trời đất gì nữa.
Lương Phi Tinh bịt mũi, giơ chân đá vào đùi Từ Thao mấy phát: “Lão Từ, tỉnh lại đi, tỉnh đi! Mau tỉnh dậy mà xem xem! Ông xem ai đến kia kìa!”
Từ Thao mất kiên nhẫn quơ quơ cái bình rượu đang cầm trong tay lên: “Cút… cút hết cả đi… cho dù có là bố của ông trời có đến đây… ông cũng không thèm…”
Lương Phi Tinh ái ngại quay sang nhìn Ninh Tịch một cái, vội vã giật lấy chai rượu trong tay Từ Thao ném đi: “Ông tỉnh táo lại cho tôi nhờ, Ninh Tịch, là Ninh Tịch đã quay trở lại rồi đây này! Cô ấy muốn mời ông làm quản lý đấy!!!”
Nghe thấy tên Ninh Tịch, Từ Thao ngây ra như phỗng sau đó cười đến mức sắp khóc ra luôn: “Ha…ha ha ha… Lương Tử… mẹ nó chứ ông còn say hơn cả tôi… Ninh Tịch trở về rồi… Ninh Tịch muốn mời tôi làm người quản lý… ha ha… Nếu như là Ninh Tịch quay trở lại… tôi để ông “cưỡi” tôi luôn…”
Lương Phi Tinh: “… Cám ơn, tôi đây méo có hứng thú với ông!”