Trong đáy mắt Ninh Tuyết Lạc lập tức xẹt qua một tia ác độc, cơ mà trên mặt vẫn là vẻ yếu đuối không biết phải làm sao, cô ta cười khổ lắc đầu.
“Nếu như có thể, làm sao chị lại rời đi như thế được? Chị ở Tinh Huy lâu như thế, Tinh Huy chẳng khác gì ngôi nhà thứ hai của chị, em cũng giống như em gái của chị vậy, chị cũng muốn ở lại công ty lắm nhưng mà…”
Nói đến một nửa, Ninh Tuyết Lạc đột nhiên thở dài một tiếng, nụ cười trên gương mặt cô ta càng hiện rõ nét khổ sở.
“Thôi, không có gì đâu, đi thì đi vậy! Bây giờ, có nói gì đi chăng nữa thì cũng chỉ phí công vô ích, chỉ là liên lụy đến em vì chị nên mới…”
Ninh Tuyết Lạc đột ngột im bặt rồi cố ý nhìn Hàn Tử Huyên với vẻ hốt hoảng, dường như sợ bản thân mình đã không cẩn thận nói sai cái gì đó.
Hàn Tử Huyên không phải là đứa ngốc, cô ta rõ rằng nghe ra được câu nói của Ninh Tuyết Lạc vẫn còn chưa hết ý, hơn nữa còn có liên quan đến cô ta. Vì thế, cô ta nào đâu có chịu bỏ qua, lập tức vươn tay ra nắm lấy tay Ninh Tuyết Lạc nói: “Chị Tuyết Lạc, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Em là do một tay chị dẫn dắt nên, chẳng lẽ ngay đến em mà chị cũng không tin được hay sao?”
Ninh Tuyết Lạc chua chát lắc đầu: “Tử Huyên, em giống như em gái chị, chị làm sao không tin em cho được… nhưng mà, giờ không giống ngày xưa nữa rồi. Trước kia dù có thế nào, chị đều có thể bảo vệ em nhưng bây giờ…”
“Chị không chịu nói với em là vì sợ liên lụy đến em, dù sao… bây giờ ngay đến chính bản thân chị thôi… cũng khó mà bảo vệ được.”
Tự bảo vệ chính mình còn khó???
Những gì Ninh Tuyết Lạc nói khiến Hàn Tử Huyên thầm giật nảy mình, Ninh Tuyết Lạc hiện tại đã là Đại thiếu phu nhân của nhà họ Tô, với thân phận và địa vị của cô ta hiện giờ thì còn ai có thể uy hiếp được cô ta đây?
Một cách vô thức, trong đầu Hàn Tử Huyên đột nhiên thoáng hiện lên gương mặt tinh xảo của Ninh Tịch. Lúc Ninh Tuyết Lạc rút lui khỏi giới giải trí còn chẳng phải là bị Ninh Tịch từng bước, từng bước dồn ép hay sao? Chẳng lẽ là…
Hàn Tử Huyên nhìn Ninh Tuyết Lạc với ánh mắt không chắc chắn lắm, cô ta chần chừ một lúc rồi mới nhỏ giọng hỏi: “Là Ninh Tịch sao?”
Khi Hàn Tử Huyên nói ra tên của Ninh Tịch, hai vai của Ninh Tuyết Lạc lập tức run lên, cô ta cố ý giả vờ uất ức cúi gằm đầu xuống làm ra dáng vẻ như thể phải chịu uất ức gì đó lớn lao lắm nhưng lại vẫn nhẫn nhịn không nói ra vậy.
Lại là Ninh Tịch!!!
Hàn Tử Huyên thấy phản ứng của Ninh Tuyết Lạc như vậy, liền lập tức cho là chuyện này có liên quan đến Ninh Tịch.
“Cái con khốn đó lại giày vò chị? Hồi trước khi chị vẫn còn đang đứng trên đỉnh vinh quang trong giới, nếu không phải là do cô ta thì làm sao chị phải rút lui về hậu trường như thế này. Bây giờ chị đã ở ẩn rồi, thế mà cô ta còn không bỏ qua cho chị? Cô ta có còn biết xấu hổ nữa hay không!” Hàn Tử Huyên phẫn nộ nói, sự phẫn nộ này đâu phải cô ta thực sự phẫn nộ thay cho Ninh Tuyết Lạc mà chỉ là vừa hay trùng hợp ở chỗ – kẻ địch của cô ta cũng là Ninh Tịch mà thôi.
Cái cảm xúc phẫn nộ giận dữ này… trông cũng thật lắm đấy chứ.
Ninh Tuyết Lạc âm thầm quan sát phản ứng của Hàn Tử Huyên. Trong bụng cô ta đương nhiên là biết những suy nghĩ của Hàn Tử Huyên, nhưng mà trên mặt cô ta lại chẳng để lộ ra bất cứ sơ hở nào. Cô ta cười khổ ngẩng đầu lên, ánh mắt hiu hắt lại vừa yếu đuối lướt qua người Hàn Tử Huyên, một tay vô thức vuốt ve cái bụng vẫn còn bằng phẳng của mình.
“Không trách Ninh Tịch được, là chuyện từ phía chị thôi. Chị vừa mới biết rằng mình có thai cách đây không lâu, Tô Diễn sợ chị vất vả nên mới tạm thời để chị rút khỏi Tinh Huy, yên tâm dưỡng thai…”
Ninh Tuyết Lạc dừng lại, trong giọng nói của cô ta toát lên vẻ hiu quạnh khó che dấu.
“Chị có thai rồi?” Hàn Tử Huyên kinh ngạc trợn tròn mắt nhưng rất nhanh sau đó cô ta giả vờ vui mừng lên tiếng: “Chúc mừng chị, chị thật đúng là có phúc. Anh Tô yêu chị như thế, bây giờ chị lại có thai, anh ấy chắc chắn sẽ cưng chiều chị hết mực, che chở trong lòng bàn tay, thật đúng là khiến cho người người ngưỡng mộ!”