Buổi bán đấu giá chẳng qua chỉ có hai tiếng ngắn ngủi thôi mà tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy lâu như thể một năm.
Đến cuối cùng, ngay đến cả bản thân người bán đấu giá cũng không tập trung nữa, thời gian ba lần ra giá càng lúc càng ngắn, càng lúc càng nhanh, ngay đến cả việc nâng giá cơ bản cũng chẳng có nữa luôn.
“Số 39, năm trăm vạn lần thứ nhất! Số 39, năm trăm vạn lần thứ hai! Số 39, năm trăm vạn lần thứ 3! Bán!!!”
“Cốp” một cái, khoảnh khắc chiếc búa đấu giá hạ xuống, gần như tất cả mọi người đều thở ra một hơi. Vật bán đấu giá cuối cùng tối nay cũng đã bán ra rồi và buổi tiệc từ thiện lần này cuối cùng cũng kết thúc.
“Buổi tiệc từ thiện của L.A hôm nay đã kết thúc mỹ mãn, cảm ơn các vị khách quý đã cống hiến cho quỹ từ thiện ngày hôm nay, những khoản quyên góp có được từ lần bán đấu giá này sẽ được dùng để ủng hộ các bệnh nhi mắc bệnh máu trắng! Cám ơn mọi người! Xin cám ơn!”
Cùng với lời kết thúc của MC, toàn trường dậy lên những tràng vỗ tay rào rào.
Nhưng mà, sau khi tràng vỗ tay đó kết thúc, tất cả các khách quý và phóng viên có mặt không một ai đứng dậy ra về mà đều hướng ánh nhìn về phía nào đó.
Hàn Tử Huyên ngược lại cũng chẳng sốt ruột gì, thản nhiên ngồi đó bàng quan xem hát. Cô ta phải tận mắt nhìn cho rõ “nữ thần quốc dân”, “nghệ sỹ nữ được yêu thích nhất” – phải ê chề nhục nhã cút ra khỏi giới giải trí như thế nào.
Sau khi phiên đấu giá kết thúc còn không kịp đợi Ninh Tịch đứng lên, đám phóng viên kia lập tức sốt ruột ùa đến, như thể sợ Ninh Tịch chạy mất.
“Cô Ninh Tịch, bây giờ cô có thể trả lời chúng tôi được chưa?”
“Ninh Tịch, sở dĩ hôm nay cô xuất hiện trong buổi tiệc từ thiện này có phải là muốn nhân cơ hội này “tẩy trắng” bản thân không?
“Chẳng lẽ… đã xảy ra chuyện như thế nảy rồi mà cô vẫng muốn tiếp tục ở lại giới giải trí?
“Từ lúc chuyện xảy ra cho đến bây giờ, cô không tỏ bất kỳ một thái độ nào cả, cô có gì muốn nói với người bị hại. Đương sự trong chuyện này – cô Ninh Tuyết Lạc và cả với những fan trung thành luôn bảo vệ cô hay không? Thậm chí đối với cô Hàn Tử Huyên – đối thủ của cô mà nói thì hành động cạnh tranh không chính đáng này của cô cũng là một sự sỉ nhục!”
…
Ninh Tịch lạnh mắt nhìn cảnh tượng cả ngàn người châu vào trước mặt, khóe miệng lơ đãng nhếch lên thành một nét cười lành lạnh.
Hàn Tử Huyên cứ mong ngóng đến cảnh Ninh Tịch không có gì để nói, tự tát vào mặt mình. Nhưng sự im lặng vào giờ phút này của Ninh Tịch lại càng khiến cô ta cảm thấy rằng tất cả bình tĩnh của cô đều là giả vờ hết.
Hàn Tử Huyên nheo mắt, khóe mắt cô ta hiện lên vẻ độc ác, trong khi quần chúng vẫn không có được bất kỳ đáp án nào từ phía Ninh Tịch, cô ta đột nhiên lên tiếng: “Ninh Tịch, cô vừa nãy đã nói rằng sau khi buổi tiệc kết thúc sẽ cho tất cả mọi người một câu trả lời. Mong rằng cô có thể giữ đúng lời hứa của mình, cũng mong rằng cô có thể cho người bị hại một câu xin lỗi! Chuyện này nếu như tôi đã nhúng tay vào rồi thì tôi sẽ theo cho đến cùng!”
Giọng nói của Hàn Tử Huyên không nhỏ, đủ đến tất cả mọi người ở đây nghe rõ mồn một.
Sự châm chọc ẩn chứa trong giọng nói đó lập tức khiến cho không ít những người có mặt ở đây gật đầu phụ họa: “Đúng thế đấy, trong giới giải trí cô dù gì cũng là người có địa vị, có danh dự, làm ra những chuyện như thế này một câu giải thích cũng không có sao? Thật vô trách nhiệm!”
“Loại người như thế này, ngay đến cả đạo đức làm người cơ bản nhất cũng không cần thì còn mong đợi cô ta có trách nhiệm với cái gì?”
“Diễn xuất có tốt đến mấy nhưng cái nhân phẩm này của cô thật quá kém cỏi, chỉ riêng điểm này thôi đã kém xa Hàn Tử Huyên rồi!”
“Chỉ có thể nói rằng trước đây cô ta diễn quá giỏi thôi. Bây giờ đã lộ mặt thật rồi, cuối cùng không giả vờ nổi nữa nên ngay đến thể diện cũng chẳng cần luôn!”
“Dù sao, người ta không sống nổi trong giới giải trí được nữa thì còn có thể tiếp tục đi tranh vị trí Đại thiếu phu nhân của nhà họ Tô cơ mà!”