Gã phóng viên cao gầy vừa nãy lập tức thuận thế mà tỏ ra bất bình: “Ninh Tuyết Lạc cũng thật xui xẻo, đang yên đang lành lại bị cuốn vào vụ cấu xé nhau của hai đứa con gái đê tiện này!”
Câu này lập tức kéo theo được một đống phụ họa: “Đối với cái giới giải trí này tôi thực sự càng ngày càng thất vọng, những người hiền lành lương thiện thì đi mất hết cả, chỉ còn lũ tiện nhân hèn hạ không từ thủ đoạn nào thì lại sống quá tốt!”
“Tiện nhân cút ra khỏi giới giải trí!”
…
Trong hội trường của bữa tiệc, đám nghệ sĩ đang gào thét mắng chửi chối tai, tất cả các lối ra vào đều bị vây chật như nêm cối, đám truyền thông phẫn nộ cũng vây xung quanh Ninh Tịch và Từ Thao công khai lên án.
Trong đám người hỗn loạn Doãn Ưu Ưu lặng lẽ ẩn mình trong đám quần chúng đang kích động.
Tất cả mọi thứ đều thuận lợi như vậy, giống hệt như trong dự đoán của cô ta, khiến lòng bàn tay cô ta nóng bừng vì kích thích, cô ta kích động đến nỗi cả người cũng run lên.
Xong rồi…
Hàn Tử Huyên đã xong rồi…
Ninh Tịch cũng đã xong rồi…
Cô ta không cần phải nhìn sắc mặt Hàn Tử Huyên nữa rồi, không cần vì chút tài nguyên cỏn con này mà tranh nhau vỡ đầu nữa rồi. Cô ta sẽ có tài nguyên cao cấp nhất cả giới giải trí này, thậm chí còn có khả năng thay thế Ninh Tịch trong Sát Thủ nữa không chừng. Dù sao cả giới giải trí này, nếu không có Hàn Tử Huyên và Ninh Tịch thì chỉ còn mỗi mình cô ta là người có danh tiếng cao nhất…
Cô ta đã không thể chờ nổi mà muốn tất cả kết thúc để đi tìm Từ Thao rồi… thậm chí cô ta đã bắt đầu lên ý tưởng cho kế hoạch trong tương lai.
Mà, Hàn Tử Huyên nhân cơ hội phóng viên đang công kích Ninh Tịch trốn vào một góc, ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm về phía Ninh Tịch, không biết cô ta nghĩ cái gì mà đột nhiên bật cười lên, bộ dáng trông có vẻ điên cuồng.
“Ha… ha ha… Ninh Tịch… dựa vào cái gì mà mày có thể mà tao lại không… mày thì cao quý hơn tao bao nhiêu?”
“Chẳng phải mày cũng đi quyến rũ đàn ông có vợ, dùng quy tắc ngầm để thăng tiến sao? Còn ở trước mặt tao giả vờ giả vịt, cho dù mày có bôi xấu tao đến chết đi nữa thì mày cũng không trong sạch nổi đâu ha ha ha…”
“Tao mà chết thì mày cũng đừng hòng được yên ổn… ha ha…”
…
Giờ phút này, trong hội trường đã hoàn toàn mất khống chế, quần chúng vây xem xung quanh ào ào rút điện thoại ra live stream cảnh tượng trước mắt này. Ống kính máy quáy chuyên nghiệp của phóng viên cũng chuyển hình ảnh full hd trực tiếp về các hãng truyền thông lớn hoặc các trang mạng trực tuyến.
Chỉ cần là các kênh phát sóng trực tiếp có liên quan thì đều chật cứng người xem và ào ào bình luận phỉ nhổ, thóa mạ.
Áp lực dư luận gần như có thể ép người ta phát điên ngay tại chỗ, Hàn Tử Huyên thì đã sớm chật vật đến thảm hại, tinh thần hốt hoảng.
Nhưng mà, Ninh Tịch từ đầu đến cuối đều giữ nguyên tư thế ngồi thẳng người ở chỗ ngồi của mình nhìn xem tất cả.
Nhìn thấy vẻ cố tỏ ra bình tĩnh của Ninh Tịch, tên phóng viên cao gầy kia trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý, biểu cảm càng tỏ ra giận dữ, lớn tiếng nói với mọi người: “Chúng ta là phóng viên của giới truyền thông, tìm ra chân tướng sự thật cho công chúng, đòi lại sự công bằng cho kẻ yếu, đó chính là nhiệm vụ của chúng ta!”
“Chuyện ngày hôm nay không thể dễ dàng cho qua như thế được! Ninh Tịch, cô đừng hòng mang con sơn dương ra thế tội, không dễ dàng như thế đâu! Hôm nay cô không cho chúng tôi một câu trả lời hài lòng, chuyện này tuyệt đối không thể xong được!”
Câu nói của đối phương lập tức kích động được một đám người: “Đúng! Tuyệt đối không thể xong được! Ninh Tịch! Phải xin lỗi công chúng! Phải xin lỗi người bị hại!”
“Xin lỗi! Xin lỗi đi!”
Gã phóng viên cao gầy đó tiếp tục nói: “Xin lỗi mà xong thì còn cần đến cảnh sát làm cái gì! Không chỉ công khai xin lỗi mà còn nên bị cấm hoạt động mãi mãi mới đúng!”
Đúng vào cái lúc gã phóng viên càng nói càng kích động thì ở chỗ ngồi, ánh mắt lạnh lùng của Ninh Tịch đột nhiên dừng lại trên mặt hắn ta.