Thị trấn Lộc.
“Aaaaa…. làm thế nào vậy giờ, lại chớ nữa rồi!” Ninh Tịch một tay ôm bình sữa, một tay bế bé hổ trắng cuống quýt hết cả lên.
Tiểu Bảo đứng bên cạnh cũng sốt ruột đi vòng vòng quanh mẹ, thấy dáng vẻ khó chịu của bé hổ con, cậu nhóc cũng cuống đến nỗi sắp khóc òa lên luôn.
Lục Đình Kiêu miết miết mi tâm: “Để anh.”
Nói rồi anh cẩn thận đón lấy hổ con, vỗ vỗ lưng cho nó rồi đổi sang tư thế khác để cho nó bú bình. Lần này cuối cùng bé hổ trắng cũng có thể uống được sữa thuận lợi.
Trông yêu quá đi mất thôi!
Ninh Tịch chống cằm nhìn anh yêu nhà mình với con mắt đầy vẻ thán phục: “Anh yêu à, hồi Tiểu Bảo còn nhỏ, có phải là anh cũng cho con bú thế này không?”
Không đợi Lục Đình Kiêu kịp mở lời, Tiểu Bảo đã lắc đầu như trống bỏi không chút chần chừ mà bán đứng luôn ai đó: “Từ bé đến giờ chưa từng bón sữa cho con bao giờ.”
“Phụt!!!” Ninh Tịch bật cười ha ha ha: “Sao con biết được, chuyện từ hồi bé tí như thế mà con cũng nhớ à.”
Tiểu Bảo lại tiếp tục “bóc phốt”, giọng điệu vô cùng chắc chắn: “Cái này quá dễ để phỏng đoán.”
Lục Đình Kiêu nhìn con trai, khẽ ho một cái, dù bất lực trước cậu con láu lỉnh nhưng anh cũng chẳng thể phản bác lại được câu nào. Được rồi, hồi đó anh quả thật là bận quá, với cả… anh cũng chẳng có chút tình cảm gì khi tự dưng lại lòi đâu ra thằng con không trong kế hoạch thế này, đừng nói là cho nó uống sữa, ngay đến số lần anh gặp nó thôi cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tiểu Bảo ngẩng đầu lên nhìn mẹ: “Ông trời ban cho con số mệnh vất vả cực nhọc, khốn cùng, đói khát này, tất cả chỉ là để Tiểu Bảo gặp được mẹ, thế nên ông trời mới thử thách con như thế.”
Ninh Tịch vốn đang đau lòng nhưng lại thấy Tiểu Bảo là ra bộ dáng nghiêm túc nói vậy với cô, cô thật sự là rất bất ngờ vì vậy bèn đưa tay ôm chầm lấy Tiểu Bảo hôn một cái: “Bảo bối, sao con lại đáng yêu thế cơ chứ?”
Lục Đình Kiêu bất ngờ bị bôi đen: “…”
Số mệnh vất vả cực nhọc, khốn cùng, đói khát này? Anh có ngược đãi thằng bé đến thế sao?
Sao có cảm giác như bị chơi khăm thế này nhỉ…
…
Cùng lúc đó, bên cạnh mặt hồ xanh biếc, có mấy chú nai con đang nhởn nhơ uống nước, một đàn chim khẽ bay qua trước mặt hồ.
Cung Thượng Trạch ngồi khoanh chân trên cỏ quay lưng lại với hồ, tay cầm giấy bút, chăm chú nhìn về phía gia đình nhỏ của ba người kia, trong mắt ngập tràn ánh sáng chói lóa.
Ngòi bút của cậu lướt trên giấy cứ như một sinh vật có sức sống.
Lục Cảnh Lễ ôm nửa quả dưa hấu ngồi cạnh Cung Thượng Trạch, lấy thìa xắn từng miếng để ăn, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn dáng vẻ đang múa bút của Cung Thượng Trạch.
Không biết ngồi đó bao lâu, trái tim màu hồng bay ra từ gia đình kia nhiều đến mức khiến người ta ngạt thở tới nơi, nhưng mà Cung Thượng Trạch vẫn ngồi lù lù đó không nhúc nhích.
Lục Cảnh Lễ thì đã không thể chịu nổi nữa, anh chàng nhìn Cung Thượng Trạch như nhìn một vị thần, cảm khái một câu: “Cậu em này… thật sự… rất dũng cảm đấy!”
Đây là lần đầu tiên anh thấy một người chủ động tới tận cửa để ăn thức ăn cho chó, đã thế còn ăn một cách rất nghiêm túc như vậy.
Cung Thượng Trạch nghe thấy vậy liền nghệt mặt quay ra nhìn Lục Cảnh Lễ, không hiểu anh ta nói vậy là có ý gì: “Nhị thiếu, tôi làm sao cơ?”
Lục Cảnh Lễ ra cái vẻ sâu xa vỗ vai Cung Thượng Trạch rồi đau đớn nói: “Thân là một chú chó FA, chẳng lẽ cậu không thấy đớn đau à?”
Cung Thượng Trạch có chút kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Lục Cảnh Lễ: “Sao thế được? Tôi vui lắm mà.”
“…” Lục Cảnh Lễ giật giật khóe miệng.
Tư duy của thiên tài đúng là khác hẳn với người bình thường!