Không có Orlando dây dưa nên những ngày cuối cùng ở Los Angeles của Ninh Tịch trôi qua vô cùng bình yên thoải mái.
Chuyện Tắc Linh sắp đưa ra thị trường* cũng đã chuẩn bị đâu ra đấy, thừa dịp đang tỏa sáng ở tuần lễ thời trang Lorraine mà đánh nhanh diệt gọn, thuận lợi treo tên ở Phố Wall.
*Sắp đưa ra thị trường: đưa lên thị trường cổ phiếu.
Cùng ngày đó, Đường Lãng gào hét muốn Ninh Tịch phải chiêu đãi vì sự kiện này.
“Đường tổng này! Bữa cơm này muội nhất định phải mời, nếu không thì chẳng ra làm sao cả?” Đường Lãng sờ cằm, tỏ vẻ nhất định phải ăn bữa cơm này cho bằng được.
Ninh Tịch liếc anh ta một cái: “Dạ dạ dạ! Tất nhiên là phải mời rồi! Nhưng mà chỉ có hai chúng ta ăn mừng thì có ý nghĩa gì! Muội nghe Tam sư tỷ nói tỷ ấy với Đại sư huynh cũng đang ở Los Angeles đấy, hay là gọi bọn họ đi cùng luôn nhé? Lâu lắm rồi chúng ta không tụ họp rồi!”
Đường Lãng nhún vai một cái: “Gọi đi, huynh không có ý kiến! Hai vị kia cũng đã ngừng chiến rồi thì đám tiểu lâu la như chúng ta có vấn đề gì đâu?”
Lúc trước do quan hệ giữa Vân Thâm và Lục Đình Kiêu quá căng thẳng cho nên để tránh hiềm nghi thì mấy sư huynh muội bọn họ không hề gặp nhau, nhưng hiện giờ hai phe chẳng hiểu đã đạt thành cái hiệp định gì đó mà bắt tay hòa giải.
“Hí hí hí, vậy để em gọi ~” Ninh Tịch vui vẻ bấm điện thoại gọi cho Phong Tiêu Tiêu.
Đầu bên kia, Phong Tiêu Tiêu vừa nghe Ninh Tịch muốn mời bọn họ ăn cơm thì cực kì sáng khoái đáp ứng, hơn nữa còn cam kết nhất định sẽ lôi cả Đại sư huynh tới cùng.
Nửa tiếng sau, sư huynh đệ bốn người gặp nhau ở một đoạn đường giao nhau.
“Ôi ~ Tiểu sư muội ~ mau để tỷ ôm một cái nào ~ sư tỷ nhớ muội chết mất thôi ~~~” Phong Tiêu Tiêu vừa mới tới lập tức phi qua cho Ninh Tịch một cái ôm con gấu.
“Muội cũng nhớ tỷ lắm đó!” Ninh Tịch cũng kích động nhào tới.
Đường Lãng đứng một bên nhìn Ninh Tịch với Phong Tiêu Tiêu ôm nhau thành một cục thì nhướng mày, như cười như không nhìn về người đàn ông đéo kính gọng vàng vẫn mang khuôn mặt lạnh băng như thường lệ: “Đại sư huynh, hay là… chúng ta cũng ôm một cái nhỉ?”
Nói xong thì cười hề hề một cách bỉ ổi rồi giang hai tay ra.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, câu trả lời của Đường Dạ là một ánh mắt như đang nhìn một thằng ngu.
Đường Lãng ôm láy ngực tỏ vẻ vô cùng bi thương: “Ôi, đau lòng quá đi… xem ra Đại sư huynh chẳng nhớ đệ chút nào…”
Vừa dứt lời, Đường Lãng đột nhiên bước về phía trước nắm lấy bả vai của Đường Dạ, sau đó dùng sức kéo người vào lòng mình: “Mặc dù Đại sư huynh rất tuyệt tình, nhưng mà đệ vẫn rất nhớ huynh…”
Sắc mặt Đường Dạ cứng đờ, thậm chí muốn ra tay đánh trả theo bản năng nhưng cuối cùng thì… cánh tay ngập ngừng giữa không trung hồi lâu rồi buông xuống.
Dường như Đường Lãng không ngờ kết quả sẽ như thế nên khóe môi không kìm được mà cong cong lên.
“Đi thôi, đi thôi! Muội mang mọi người đi ăn đại tiệc nào! Hôm nay muội chủ trì kiêm chủ chi, mọi người muốn ăn gì cũng được!” Ninh Tịch vui vẻ nói.
Phong Tiêu Tiêu xoa xoa khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn của Ninh Tịch: “Ôi, Tiểu sư muội thiệt là giỏi nghen! Làm CEO, đón “dâu” bạch phú mỹ, này là bước lên đỉnh cao của cuộc sống rồi! Sau này sư tỷ rửa tay gác kiếm là có thể theo muội kiếm cơm rồi!”
“Không thành vấn đề ~”
Một nhóm bốn người vừa đi vừa trò chuyện, cùng hướng về một nhà hàng cao cấp nào đó của Los Angeles.
Đi được nửa đường, Đường Lãng còn đang cà lơ cà phất vịn vào vai Đường Dạ mà chém gió thì đột nhiên dưới đất thòi ra một cái chân, anh chàng không để ý nên bị vấp vào, lảo đảo một cái suýt nữa thì ngã sấp mặt xuống đất.
“Đệch mợ! Thằng nào đó?” Đường Lãng mắng ra tiếng.
Ở góc tường, một người đàn ông lôi thôi lếch thếch nhìn như ăn mày đang nằm đó, trên mặt được che bằng một tờ báo, còn cái chân dài của người đó chính là thủ phạm suýt cho Đường Lãng cạp đất.
Đường Lãng xắn tay áo lên, định tính sổ với người kia.
Một trận gió thổi qua, tờ báo che trên mặt người đàn ông đó rớt xuống để lộ ra một gương mặt tinh xảo đến không chân thực.
Đường Lãng trố lồi hai con mắt, vẻ mặt y như gặp quỷ: “Ối mẹ ơi! Ông nội!!! Sao… sao ông lại ở đây thế này?”