Trên bãi cỏ, bài hát chúc mừng sinh nhật du dương vang lên, một cái bánh sinh nhật cao mười mấy tầng được Lục Cảnh Lễ và Trang Vinh Quang cùng nhau từ từ đẩy ra.
Tất cả mọi người đều vỗ tay hát bài hát chúc mừng sinh nhật, chúc phúc cho Lục Đình Kiêu, chúc cho một nhà ba người hạnh phúc.
Hôm nay Lục Đình Kiêu và Tiểu Bảo mặc đồ cha con, trang phục của hai cha con và Ninh Tịch lại cùng màu, một nhà ba người đứng cạnh nhau trông vô cùng hòa hợp.
Cùng với ánh nến và tiếng nhạc, trên màn hình LED lớn hiện lên từng tấm ảnh, tất cả đều là những hình ảnh trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của ba người. Những tấm ảnh này gần như đều là do Lục Cảnh Lễ chụp trộm, ngay đến cả Ninh Tịch cũng không biết rốt cuộc anh ta chụp trộm vào lúc nào nữa.
Có cả ảnh Lục Đình Kiêu và Tiểu Bảo lần đầu tiên mặc vest màu xanh sarphie; có ảnh Ninh Tịch đứng trong bếp nấu cơm, hai cha con ở bên cạnh phụ giúp. Thậm chí còn có cả ảnh hôm trường mẫu giáo của Tiểu Bảo tổ chức lễ hội hóa trang, Ninh Tịch hóa trang thành cô bé quàng khăn đỏ, Tiểu Bảo và Lục Đình Kiêu đóng giả sói ba và sói con, khiến toàn trường kinh ngạc không thôi…
Tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng nổi, một người lạnh lùng như Lục Đình Kiêu lại có thể mặc bộ đồ hình sói đáng yêu như thế, lại còn cùng con trai tham dự lễ hội hóa trang ở trường.
Lục Cảnh Lễ nhìn đám người đang kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người thì high đến phát rồ. Ha ha ha, số thức ăn cho cún mà ông đây phải nuốt mấy năm nay cuối cùng cũng có cơ hội quăng cho những người khác!
Lục Cảnh Lễ điên cuồng quăng thức ăn cho cún, đám cẩu FA đúng như mong muốn của anh ta, tất cả đều sắp nghẹn đến nôn ra cả rồi.
“Nhị thiếu! Anh đủ rồi đấy!”
“Đừng có thả thính nữa, có còn nhân tính nữa hay không hả!”
“Để cho đám cẩu độc thân tụi tui một con đường sống chứ!”
…
Trong đám người, có không ít người tràn ngập vẻ hâm mộ: “Ba người này đứng cùng nhau thật đúng như một nhà ba người ấy nhỉ, chẳng nhìn ra được Ninh Tịch là mẹ kế luôn ấy!”
“Cô gái này thật đúng là không thể khinh thường, ngay đến cả Tiểu thái tử của nhà họ Lục cũng dỗ được! Phải biết rằng vị Tiểu thái tử gia này không phải là khó chơi bình thường đâu!’
Ngoại trừ hâm mộ ra, còn có những giọng nói không hề có ý tốt: “Tuy rằng hai người này môn đăng hộ đối thật đấy, nhưng tôi vẫn cảm thấy cuộc sống của Ninh Tịch sau này e rằng cũng không dễ chịu đâu, dù sao mẹ kế cũng khó làm mà!”
“Thế cũng đúng, còn trẻ thế này mà đã thành mẹ kế của người ta, lại còn trong một gia tộc lớn như thế này nữa. Nhất là vị Tiểu thái tử gia kia còn được cưng chiều như thế kia, chỉ cần xử lý quan hệ không khéo một chút là mâu thuẫn không phải nhẹ nhàng gì đâu, dù sao cũng không phải mẹ ruột mà…”
…
Tuy rằng những lời lẽ kiểu này đã sớm dự đoán được nhưng đến lúc nghe vẫn cảm thấy chói tai một cách lạ thường.
Lục Cảnh Lễ thấy Bánh bao nhỏ đang dần dần xị mặt ra, vội vàng đổi sang một cái đĩa CD khác, tính chuẩn bị tung mấy bức ảnh thú vị hồi bé của ông anh mình lên vừa để điều tiết bầu không khí, cũng là để cho mọi người chuyển đề tài.
Màn hình đèn LED tối đi, hình ảnh một nhà ba người biến mất nhưng rất nhanh chóng lại sáng lên lần nữa, bắt đầu chiếu một chùm ảnh mới.
Lục Cảnh Lễ nở một nụ cười rất là đáng ăn đòn: “Anh Hai, có cả ảnh hồi nhỏ anh cởi truồng nữa đó…”
Lục Đình Kiêu thong dong lườm thằng em nhà mình một cái.
Lục Cảnh Lễ lập tức sợ cong đít, đưa tay ôm đầu: “Không có, không có đâu! Nhiều lắm cũng chỉ hở có tí bụng thôi à! Em biết những bức ảnh đó chỉ có thể để cho vợ anh xem mà thôi! Chị dâu cứ yên tâm, đợi tý nữa em len lút đưa cho mình chị xem thôi!”