TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 62: Thần tượng quốc dân (32)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Không có thẻ người tốt thì không bỏ rơi cậu được ——Sơ Tranh định nói như vậy, nhưng phía sau tự động cách âm, Tô Tửu chỉ nghe thấy hai chữ “Không có”.

Sơ Tranh: “…” Vương bát đản cái con chó đần độn này, quả nhiên là khắp nơi đều có hố.

Tô Tửu nằm sấp trong ngực Sơ Tranh một lúc, có chút lưu luyến không rời buông cô ra: “Vậy tôi về trước, cô quay đến khi nào?”

“Đến khuya.”

“Ồ… Cô ở khách sạn nào?”

Sơ Tranh không có ý định nói cho hắn biết, nhưng cô không nói thì Tô Tửu dường như không có ý định đi, thẻ người tốt không thể làm rơi, không thể làm rơi…

Sơ Tranh mặc niệm dưới đáy lòng nhiều lần, đưa thẻ phòng của mình cho hắn.

Tô Tửu mặt mày hớn hở nhận lấy: “Tôi đi đây.”

Sơ Tranh quay tới lúc rạng sáng đạo diễn mới chịu thả người, cô trở lại khách sạn, thẻ phòng chỉ có một cái, đã đưa cho Tô Tửu, cô chỉ có thể bấm chuông, nhưng bấm cả nửa ngày cũng không có ai ra mở cửa.

【 Tiểu tỷ tỷ. 】

Vương bát đản mà mở miệng, chắc chắn lại xảy ra vấn đề rồi!

【 Nhà kho số 230 đường Sơn Hải. 】

Quả nhiên một giây sau Vương Giả cho cô một cái địa chỉ.

Sơ Tranh đụng đầu vào trên cửa, sao cô lại xui xẻo như vậy, vì cái gì mà xui xẻo như vậy a!! Ông trời cuối cùng vẫn đành lòng xuống tay với một đứa nhóc đáng thương như cô! Ma quỷ! Đều là ma quỷ!

【… 】 Đến cùng ai mới là ma quỷ a?

Răng rắc ——

Cánh cửa bên cạnh mở ra, một người đi ra từ gian phòng, Sơ Tranh lập tức đứng thẳng người, mặt không biểu cảm sửa sang lại quần áo, trong tầm mắt hơi nghi ngờ của người kia, điềm nhiên như không có việc gì rời đi.

Nhà kho số 230 đường Sơn Hải.

Đường Sơn Hải đều là nhà kho, nhưng đã bị bỏ hoang, đang chuẩn bị phá hủy để xây dựng tòa nhà thương nghiệp, khắp nơi đều có thể nhìn thấy dòng chữ màu đỏ chót, trên đất rải rác vỏ lon nước và mấy tờ báo cũ, mặt đất loang lổ những vết bẩn không biết là cái gì.

Sơ Tranh mang mười vệ sĩ dáng người lực lưỡng, như đại tỷ xã hội đen xuất hiện trên đường cái, tìm tới nhà kho số 230.

“Cô chủ, chính là chỗ này.”

Sơ Tranh đang loay hoay với điện thoại, nghe vậy thì thoáng ngẩng đầu, hơi dương cằm: “Đạp cửa.”

“Vâng.”

Hai vệ sĩ cùng lúc tiến lên, cửa sắt loang lổ vết rỉ bị bọn họ đá văng, trong kho hàng truyền ra tiếng người hỗn loạn.

Sơ Tranh đứng bên ngoài, ngửa đầu nhìn bầu trời, ánh sao đầy trời giống như đều lọt vào trong mắt cô, gợn sóng lăn tăn, nhưng lại yên tĩnh không tiếng động.

“Cô chủ, đã làm xong rồi.”

Sơ Tranh thu tầm mắt lại, theo vệ sĩ đi vào nhà kho, Tô Tửu đang được người ta cởi trói, nhìn thấy Sơ Tranh tiến vào, đến cả sợi dây trên người cũng không quản nữa, đứng dậy chạy thẳng về phía cô.

Tô Tửu đâm đầu vào ngực cô, ôm cô thật chặt.

“Không sao.” Sơ Tranh vỗ vỗ đầu hắn trấn an, thuận tiện sờ hai lần, mềm mềm…

Khụ khụ!

“Cô chủ, xử lý những người này thế nào?” Vệ sĩ đứng một bên hỏi.

Nằm trên mặt đất là sáu người đàn ông cao lớn, trái Thanh Long phải Bạch Hổ xăm hình xăm của xã hội đen, mỗi người nhìn qua đều rất có lực uy hiếp, nhưng lúc này lại nằm rạp trên mặt đất không dám nhúc nhích.

Sơ Tranh quét mắt nhìn bọn họ một chút, thật sự nghĩ là xăm một hình xăm lên người, là có thể trở thành cao thủ tuyệt thế à.

Hù dọa trẻ con còn tạm được.

Phiền phức a…

Xử lý được rồi!

Vương Giả ở trong đầu Sơ Tranh ồn ào, Sơ Tranh đau đầu bảo vệ sĩ đưa ghế đến, để Tô Tửu ngồi xuống.

Tô Tửu không chịu buông cô ra, Sơ Tranh chỉ có thể đứng bên cạnh, Tô Tửu ôm eo cô, dán vào bụng dưới của cô, nhìn người bắt cóc mình.

Vệ sĩ kéo người trên mặt đất dậy, xếp thành một hàng.

Người một nhà là phải chỉnh tề.

Sơ Tranh hỏi: “Ai sai các người bắt cóc hắn?”

Bọn bắt cóc: “…”

Bọn họ vừa trói người về, còn chưa kịp làm gì, người này đã tìm tới cửa!

Sớm biết việc này khó giải quyết như thế, bọn họ còn lâu mới nhận, nhưng đáng tiếc không có thuốc hối hận.

“A ——” Vệ sĩ đột nhiên đạp một cước, lớn giọng quát: “Cô chủ đang hỏi, nói.”

Trên người vệ sĩ ngập tràn cảm giác áp bức, làm cho bọn bắt cóc cảm thấy đứng trước mặt những người này, bọn họ chỉ như một con tôm tép nhãi nhép mà thôi.

“Tôi… Tôi không biết.” Người bị đạp kia lắp ba lắp bắp trả lời: “Có một người phụ nữ đột nhiên tới tìm chúng tôi…”

Người mà nữ nhân kia muốn bắt cóc là Sơ Tranh.

Nhưng bọn chúng quan sát vài ngày, phát hiện bên cạnh Sơ Tranh luôn có người đi theo, hơn nữa cô lại rất ít khi đơn độc hành động, bọn chúng không tìm được cơ hội.

Sau đó, bọn chúng phát hiện ra… Tô Tửu.

Cho nên Tô Tửu chính là bị Sơ Tranh liên lụy.

Bọn chúng định dùng Tô Tửu dụ Sơ Tranh tới, sau đó bắt cóc cô.

Sáu người này đều đã đi đến đường cùng, nếu không cũng không dám tiếp nhận yêu cầu bắt người của công chúng như thế này.

Sơ Tranh hỏi: “Người phụ nữ kia là ai?”

“Không biết, cô ta đeo khẩu trang và kính râm, chúng tôi chưa thấy mặt cô ta.” Bọn bắt cóc không dám nói láo, hoàn toàn khai báo thành thật.

Sơ Tranh lại hỏi: “Bắt cóc tôi làm gì?”

Bọn bắt cóc đồng loạt lắc đầu: “Không biết… Tôi thật sự không biết, cô ta nói trói cô lại… Rồi lại, lại gọi điện thoại cho cô ta.”

Bàn tay Sơ Tranh trượt từ đỉnh đầu Tô Tửu đến phía sau đầu hắn, như có như không sờ một cái: “Gọi điện thoại cho cô ta, nói đã trói được tôi rồi.”

Bọn bắt cóc đối mặt với “đội” của Sơ Tranh bên này, người đông thế mạnh, chúng nào dám phản đối, run rẩy gọi điện thoại.

Điện thoại kết nối, nhưng bên kia không có âm thanh.

“… Là tôi.” Tên bắt cóc cố kiềm chế không run rẩy: “Chúng tôi đã bắt được người, tiếp theo nên làm gì?”

“Gửi ảnh cho tôi xem.” Giọng của nữ nhân vang lên rồi biến mất, tiếp đó là âm thanh báo bận từ trong điện thoại truyền đến.

“Liễu Mạn Mạn.” Sơ Tranh nghe ra thanh âm của đầu điện thoại bên kia.

Kim chủ của cô ta là Tạ Chu không để ý tới cô ta nữa, vậy mà bây giờ còn có thể nhảy nhót như thế, đã sớm nói rồi, trực tiếp xử lý bớt đi bao nhiêu phiền phức.

Xem đi!

Đây chính là kết quả của việc không nghe lời cô!

【… 】 Thật không muốn cắt ngang tiểu tỷ tỷ đâu, nhưng nó thật sự nhịn không được nữa, hiện tại cô đang là người bị hại đấy!!

Bọn bắt cóc e ngại nhìn Sơ Tranh, nữ sinh tuổi tác không lớn này, lại đem đến cho người ta cảm giác thật là đáng sợ.

“Chúng tôi đã gọi điện thoại… Chính là người phụ nữ này thuê chúng tôi, chúng tôi chỉ lấy tiền làm việc, cô đại nhân đại lượng tha cho chúng tôi.”

“Tha cho các người?”

Sơ Tranh dùng câu nghi vấn, nhưng giọng điệu lại hết sức bình tĩnh.

Bọn bắt cóc không khỏi cảm thấy sống lưng phát lạnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhà kho vốn đã âm trầm, lúc này càng lộ ra tĩnh mịch.

Sơ Tranh đưa Tô Tửu trở lại khách sạn, sắc mặt Tô Tửu đã hơi chuyển biến tốt đẹp hơn một chút.

“Bị hù dọa?” Sơ Tranh hỏi hắn.

Tô Tửu cắn môi dưới, lắc đầu, tay lại hết sức thành thật kéo Sơ Tranh, nhắm mắt theo đuôi cô.

Sơ Tranh không rõ ý vị hừ nhẹ một tiếng.

Trong lòng Tô Tửu không khỏi cuồng loạn hai lần, nhưng Sơ Tranh cũng không nói gì nữa, bảo hắn đi rửa mặt.

Có lẽ là sợ Sơ Tranh nhìn ra cái gì đó, Tô Tửu rút tay về, tiến vào phòng tắm.

Đứng trong phòng tắm, Tô Tửu nhìn người trong gương, hắn đưa tay chậm chạp cởi cúc áo sơ mi, lộ ra xương quai xanh và lồng ngực.

Thiếu niên trong gương vẫn đẹp như vậy, nhưng cặp mắt kia lại u ám âm trầm, như ứ đọng cuồng phong bão táp, làm cho người ta sợ hãi.

Quần áo rơi xuống mặt đất, thiếu niên xoay người đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước lạnh buốt chảy xuôi trên thân thể, thiếu niên nhịn không được run rẩy một cái.

Nước lạnh cũng gột rửa hơi thở làm người ta không thoải mái kia, giống như tẩy sạch ô uế, hắn vẫn là thiếu niên sạch sẽ, chỉ cần người ta nhìn một cái là sẽ thích như cũ.

Đọc truyện chữ Full