TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 64: Thần tượng quốc dân (34)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Ba tháng sau.

Sơ Tranh đã rất lâu rồi không về biệt thự, lúc mở cửa đi vào, suýt chút nữa cô cho là mình đi nhầm.

Trong biệt thự có thêm không ít thứ, hoàn toàn không còn cảm giác vắng vẻ quạnh quẽ trước kia, mà ngập tràn hơi thở con người.

Sơ Tranh thở dài, đi vào biệt thự.

“Meo ~ ”

Mèo con đã lớn lên không ít, chạy tới thân mật cọ cọ ống quần Sơ Tranh, mấy tháng không gặp, vậy mà nó vẫn còn nhận ra chủ nhân của mình.

Sơ Tranh đưa tay ôm nó lên, xoa đầu nó mấy cái.

“Mao Đoàn.”

Bảo mẫu nghe thấy tiếng kêu, chạy từ trong phòng bếp ra, trông thấy người đứng ở cửa, vội vàng gọi một tiếng: “Cố tổng ngài đã về rồi. Tôi là người Tô tiên sinh thuê đến để chăm sóc Mao Đoàn…”

Sơ Tranh gật đầu, đá vali hành lý vào bên trong, ôm Mao Đoàn vào nhà: “Tô Tửu đâu?”

“Tô tiên sinh có một buổi trình diễn thời trang, đêm nay có lẽ sẽ về muộn một chút.”

“Hắn vẫn luôn ở đây à?”

Bảo mẫu theo bản năng gật đầu, sau đó lại có chút kỳ quái, Tô tiên sinh không ở đây thì ở đâu?

Bọn họ không phải đang sống chung sao?

Người cả nước đều biết a…

“Có cần tôi báo cho Tô tiên sinh một tiếng không?” Bảo mẫu hỏi một câu.

“Không cần.” Sơ Tranh ôm Mao Đoàn lên lầu, trên lầu cũng có thêm rất nhiều thứ, Sơ Tranh nghi ngờ nếu mình trở về muộn một thời gian, thì có lẽ chẳng còn nhận ra nơi này nữa.

Sơ Tranh đặt Mao Đoàn lên giường,

Mao Đoàn vẫy đuôi, kêu meo meo.

“Mao Đoàn.” Sơ Tranh ấn đầu nó một chút. Cái tên kì quái này, cũng chỉ có hắn mới nghĩ ra được.

“Meo ~ ” Sơ Tranh ôm Mao Đoàn lăn trên giường, mềm mềm, thật thoải mái a.

“Anh Vũ, cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà.”

“Nếu tôi không tự mình đưa cậu về thì làm sao mà yên tâm được?” Nếu tiểu thiếu gia này xảy ra chuyện gì, hắn biết ăn nói sao với bà chủ.

Bùi Vũ phất tay: “Mấy ngày này cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Vâng, anh Vũ ngủ ngon.”

Tô Tửu trở lại biệt thự, đúng lúc bảo mẫu đang chuẩn bị rời đi: “Tô tiên sinh đã về.”

“Hành lý này là của ai?” Tô Tửu nhìn vali hành lý đặt trong phòng khách.

“À, xế chiều hôm nay Cố tổng trở về.”

Đôi mắt Tô Tửu hơi sáng lên, giọng điệu cũng cao lên: “Cô ấy về rồi?”

Rồi không đợi bảo mẫu nói chuyện, đã trực tiếp xông lên lâu.

Cửa phòng không khóa, Tô Tửu nhìn thấy người nằm trên giường, và Mao Đoàn nằm bên cạnh.

Tô Tửu đi vào, Mao Đoàn mở mắt ra nhìn qua, vẫy đuôi meo một tiếng.

Tô Tửu dựng thẳng ngón tay lên, ý bảo nó yên tĩnh, Mao Đoàn giống như nghe hiểu, thật sự an tĩnh lại.

Hắn ngồi xổm bên giường, chăm chú nhìn người đang ngủ say trên giường, đầu ngón tay gạt tóc của cô ra.

Tô Tửu cẩn thận xích lại gần, hôn lên môi cô một chút.

“Meo ~” Mao Đoàn từ phía dưới chui ra, Tô Tửu vội vàng ôm lấy nó, sợ đánh thức người trên giường.

“Anh về rồi à.” Động tác của Tô Tửu cứng đờ, trừng Mao Đoàn một chút, Mao Đoàn thân mật cọ ngón tay hắn.

Tô Tửu gạt đi những cảm xúc nơi đáy mắt, ngước mắt lên mềm mại nói: “Không phải bảo bối nói hai ngày nữa mới đóng máy sao? Trở về sao không gọi điện thoại cho anh, để anh đi đón em?”

Sơ Tranh nhịn xuống, cướp Mao Đoàn về ôm vào ngực, nghiêm túc sờ hai lần: “Tự về nhanh hơn.”

Tô Tửu: “…”

Cũng không ôm hắn một cái!

Tô Tửu không dám cướp Mao Đoàn đi, chỉ có thể nhìn Sơ Tranh vuốt ve mèo, nếu sớm biết tên gia hỏa này đến để tranh giành tình cảm với hắn, còn lâu hắn mới mang nó về.

Lúc này chỉ có thể ủy khuất nhìn Mao Đoàn.

Tiếp theo Sơ Tranh không có kế hoạch gì, chuyện của công ty đã có người chuyên nghiệp quản lý, nhiệm vụ của cô chỉ là vào lúc công ty thiếu tiền thì vung tiền phá sản, không sợ nó thua lỗ, chỉ sợ nó không thua lỗ.

Nhân viên: “…”

Mỗi ngày đều hy vọng bà chủ thua lỗ là cái thể nghiệm gì.

Tô Tửu vừa làm việc xong, vừa vặn có thời gian nghỉ ngơi, hắn đề nghị ra nước ngoài du lịch. Sơ Tranh không muốn đi, cự tuyệt đề nghị của hắn.

Nhưng vừa quay đầu, Vương Giả đã phát cho cô một cái nhiệm vụ, Sơ Tranh chỉ có thể chuẩn bị một chút — mua máy bay xuất ngoại.

Tô Tửu: “…” Ra nước ngoài một chút mua máy bay làm gì?

“Bảo bối, chỗ này hình như không đúng lắm?” Tô Tửu quay đầu nhìn bốn phía: “Sao lại là một hòn đảo?”

Đừng hỏi vì sao hắn biết, bởi vì phía trước có một cái biểu ngữ rất lớn “Đảo XX hoan nghênh Cố tổng, Tô tiên sinh”, mắt hắn không mù.

Lúc lên máy bay, rõ ràng cô đã đồng ý với hắn là đi Mỹ, sao bây giờ lại ở trên một hòn đảo rồi?

Sơ Tranh không biết mò ở đâu ra một cái kính râm, gác trên sống mũi, đẩy lên một chút: “Anh không thích?”

Tô Tửu nghẹn họng: “Thích.”

“Vậy là được.” Sơ Tranh đi về phía những người đón tiếp bên kia, Tô Tửu đứng một lát, sau đó mới đi theo sau.

Lúc đi qua, vừa vặn nghe thấy người bên kia nói tới mua đảo gì đó.

Tô Tửu: “…”

Đời này hắn muốn tìm một chỗ nhốt cô lại, chắc chắn là không làm được.

Người ta đến cả đảo cũng có!

“Ký.” Sơ Tranh đưa bút cho Tô Tửu.

Tô Tửu: “???”

Một người đàn ông cười đưa văn kiện sang: “Tô tiên sinh ký ở đây là được rồi.”

Tô Tửu mơ mơ màng màng ký xong, người đàn ông gấp văn kiện lại: “Chúc mừng Tô tiên sinh, Tô tiên sinh có muốn đổi tên của hòn đảo này không? Tôi có mang theo văn kiện ở đây, có thể trực tiếp có hiệu lực.”

Tô Tửu: “…” Đột nhiên sở hữu một hòn đảo thì phải làm sao.

Tin tức Sơ Tranh mua đảo cho Tô Tửu, không biết vì sao lại được truyền lên mạng, ngay lập tức gây nên ngàn đợt sóng.

[ Sơ Tửu ưu tú nhất: Mong Cố tổng và Tô đáng yêu lập tức kết hôn đi được không! ]

[ Thượng Tầm Phương Tửu: Kẻ có tiền nói chuyện yêu đương cũng đáng sợ như vậy, Tô đáng yêu là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế gian này, tuyệt đối không có người thứ hai. ]

[ Như Thêu Vạn Hoa: Tôi nghi ngờ Cố tổng là nam, cô ấy có phải là nam giả nữ trang không!! ]

[ Vô Đông Vô Hạ: Lầu trên có chút đáng sợ. ]

[ Sơ Tửu hôm nay có kết hôn không: Các người bây giờ mới bắt đầu nghi ngờ giới tính Cố tổng của tôi à? ]

[ Sơ Tửu hôm nay có vung thức ăn cho chó không: Một hòn đảo a! Trời ạ! Cố tổng, cô còn thiếu đối tượng không! Tôi báo danh! ]

[ Vạn Dặm Nếu Thừa Không: Xếp hàng đi thôi! ]

Ở trên đảo tín hiệu không được tốt, vì vậy Tô Tửu cũng không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, phong cảnh trên đảo tươi đẹp, khí hậu hợp lòng người, rất thích hợp để nghỉ dưỡng.

Sơ Tranh cảm thấy Tô Tửu rất thần kỳ, dường như hắn đi đến chỗ nào, thì chỗ đó đều có thể biến thành một nơi thoải mái ấm áp.

Loại kỹ năng vừa vô dụng vừa tẻ nhạt này, tại sao hắn lại muốn học làm gì?

Sơ Tranh rất khó hiểu.

Nếu như Tô Tửu biết được suy nghĩ này của Sơ Tranh, phỏng chừng sẽ lập tức hắc hóa cho cô xem.

Sơ Tranh đóng không ít bộ phim, giống fan hâm mộ nói, cô không thay đổi kiểu vai diễn, nhưng chính dáng vẻ lạnh lùng bá khí kia, lại cực kì liêu nhân, làm cho người ta yêu thích.

Cô và Tô Tửu thỉnh thoảng ở trên mạng diễn trò ân ái — fan hâm mộ tự nhận là ân ái, nhưng thật ra Sơ Tranh căn bản không biết, cô đơn thuần chỉ muốn phá sản, lại vừa vặn có người thích hợp để cô ném những đồ vật vô dụng đó.

Bộ phim « khăng khít » của đạo diễn Dễ Phương công chiếu, phòng bán vé bán cực kì chạy, không chỉ vì kịch bản, mà còn bởi kỹ năng diễn xuất của nữ chính Sơ Tranh, tất cả mọi người đều tình nguyện bỏ tiền mua vé xem.

Sau đó « khăng khít » được đề cử một giải thưởng trong liên hoan phim quốc tế, Sơ Tranh vinh dự nhận được giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất.

Sau này, Sơ Tranh và Tô Tửu cùng tham gia đóng chung một bộ phim thanh xuân, lần nữa khơi lên làn sóng phim thanh xuân, trở thành tác phẩm tiêu biểu nhất của thế loại phim này trong mấy năm gần đây.

– – Tốt đẹp nhất trong tình yêu đó là lần đầu gặp gỡ, thanh nhã nhu hòa như rượu gạo, nhưng để lại dư vị mãi về sau.

Đọc truyện chữ Full