TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 86: Đỉnh cao Ma giới (21)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Trong hình ảnh, không biết Triệu Việt nói gì với Lâm Thần, mà chọc giận Lâm Thần, nên hai người liền động thủ.

Chủ nhân của Lưu Ảnh thạch rõ ràng bị dọa, hình ảnh hơi lắc lư.

Thực lực của Lâm Thần và Triệu Việt chênh lệch nhau quá nhiều, Triệu Việt chỉ qua hai chiêu liền không có cách nào phản kháng lại được, bị Lâm Thần một kiếm lấy mạng.

Tông chủ nhìn về phía Lâm Thần.

Trong lòng Lâm Thần hỗn loạn tưng bừng, y chưa từng làm chuyện này, sao nó có thể xuất hiện trong Lưu Ảnh thạch được?

“Tông chủ, đệ tử không giết Triệu Việt.” Lâm Thần ép buộc mình trấn định lại.

“Lưu Ảnh thạch không làm giả được.” Tông chủ trầm giọng nói.

“Tông chủ, việc này nhất định có hiểu lầm, sư huynh sao lại làm chuyện này được.” Tống Phong Lan không để ý đến sự ngăn cản của sư phụ mình, đứng dậy, vì Lâm Thần mà nói chuyện.

“Quả thực Triệu Việt từng dây dưa với đệ tử, nhưng lúc ấy sư huynh chỉ quát hắn vài câu, không có động thủ.”

“Triệu Việt chết, không có quan hệ gì với sư huynh, xin tông chủ minh xét.”

Tống Phong Lan trực tiếp quỳ xuống.

“Sư muội.” Lâm Thần chạy nhanh lên phía trước đỡ nàng ta dậy, nhưng Tống Phong Lan kiên trì không đứng dậy, Lâm Thần chỉ có thể quỳ xuống theo.

“Tông chủ, đệ tử không biết là ai muốn hãm hại mình, nhưng chuyện này đệ tử thật sự không làm.” Y đường đường là đệ tử thân truyền, không cần thiết phải động thủ với một đệ tử ngoại môn.

Vạn La trầm mặc không lên tiếng, không biết là đang suy nghĩ làm cách nào để giải vây cho đồ nhi của mình, hay là nghĩ gì khác.

Tông chủ nhìn hắn, Vạn La mới nói tiếp: “Tông chủ, Triệu Việt chẳng qua chỉ là một đệ tử ngoại môn, cho dù hắn phạm sai lầm, Lâm Thần cũng không cần thiết phải giết hắn. Việc này chỗ nào cũng có điểm kỳ quặc, xin tông chủ điều tra rõ ràng.”

“Vậy Lưu Ảnh thạch phải giải thích thế nào?” Trong lòng Tông chủ sao không rõ điểm này, nhưng bây giờ chứng cứ đang bày ra trước mắt.

Vạn La không giải thích được.

Lưu Ảnh thạch trân quý, cũng không thể làm giả, hình ảnh lưu lại tất nhiên là sự thật.

Nói Lâm Thần chưa từng làm, đáy lòng Vạn La cũng không tin lắm, nhưng lúc này hắn có thể chất vấn đồ đệ của mình sao?

Không thể!

Cho dù Lâm Thần đã từng làm hay chưa, lúc này cũng chỉ có thể giúp đồ đệ của hắn.

Lâm Thần và Triệu Việt, bởi vì có khúc mắc ở Tống Phong Lan, nên y có động cơ giết chết Triệu Việt.

Tông chủ vừa rồi còn mặc kệ Vạn La chất vấn Sơ Tranh, nếu bây giờ ở ngay trước mặt Sơ Tranh mà không truy cứu việc này, thì chính là đang đánh vào mặt mình.

“Lâm Thần, ngươi đã biết sai chưa!”

“Tông chủ!” Vạn La kinh hô.

“Tông chủ!” Tống Phong Lan cũng rất kinh ngạc.

Lâm Thần trầm mặt: “Tông chủ, sư phụ, đệ tử không làm chuyện này.”

“Trước tiên cứ nhốt vào Tư Quá Nhai đã.” Tông chủ phất tay.

Lâm Thần không có cách nào lật đổ được chứng cứ Lưu Ảnh thạch rành rành ra đó, mặc kệ y nói gì, tông chủ cũng đã hạ quyết tâm, nhốt y vào Tư Quá Nhai trước.

Tông chủ khách khí nói chuyện với Sơ Tranh một hồi, giống như sợ cô tức giận.

Sơ Tranh chê hắn ồn ào, không thèm nghe mà trực tiếp rời đi.

Đối mặt với thần tài, Tông chủ có giận cũng phải kìm nén.

“Sơ Tranh!”

Lâm Thần bị hai tên đệ tử mang ra, từ phía sau đuổi kịp cô.

Ly Đường có vẻ hơi đề phòng nhìn chằm chằm y.

Lâm Thần nói với hai tên đệ tử kia cái gì đó, hai tên đệ tử gật đầu, không đi theo nữa.

Y đi lên phía trước, ánh mắt lạnh lẽo, giọng điệu chắc chắn: “Chuyện này là ngươi làm?”

“Không phải.” Sơ Tranh mặt không đổi sắc phủ nhận.

Lâm Thần cười lạnh một tiếng, rõ ràng không tin: “Ta không biết ngươi dùng cách nào để lưu lại hình ảnh ta và Triệu Việt trong Lưu Ảnh thạch, nhưng ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.”

“Ồ.” Có cần ta chúc ngươi may mắn luôn không? Dù sao thì tinh thần tìm kiếm chân tướng cũng rất đáng cổ vũ…

Hay là quên đi, nói nhiều thêm một chữ cũng rất tốn sức.

Sơ Tranh xoay người định đi, Lâm Thần lần nữa gọi cô lại.

Y hạ giọng: “Ngươi không nhớ rõ ta sao?”

Sơ Tranh đánh giá hắn một chút, rồi tiếp tục đi về phía trước.

“Ở Ma thành dưới mặt đất, ngươi sẽ không quên chứ?”

Ly Đường nhíu mày, bọn họ quen biết nhau sao? Ma thành dưới mặt đất… là nơi Ma tộc sinh sống sao?

Lâm Thần tiếp tục: “Ngươi là một Ma tộc, trà trộn vào tông môn có mục đích gì!”

Sơ Tranh phản bác: “Ngươi chớ nói lung tung, ai là ma tộc?”

Ma tộc thì thế nào! Nếu không có Ma tộc như ta, các ngươi bây giờ đã là tông môn nghèo nhất Tu Chân Giới!

Lâm Thần: “…”

Lâm Thần thật ra cũng không xác định được cô có phải là Ma tộc hay không, lúc ấy y bị thương hôn mê, trong quá trình đó chỉ tỉnh lại hai lần.

Trong trí nhớ của y thì đó là một tiểu cô nương rất nhút nhát, so với nữ tử trước mắt này, ngoại trừ dung mạo hơi giống nhau, còn lại đều hoàn toàn khác biệt.

Lâm Thần nhíu mày uy hiếp: “Ngươi không sợ ta vạch trần ngươi à, cho dù ngươi lợi hại đến thế nào, thì cũng đang ở Tử Vân tông, dù ngươi có chắp thêm cánh cũng khó mà chạy thoát.”

“Ngươi đi đi.” Sợ ngươi à!

Sơ Tranh nói xong liền đi, cũng không cho Lâm Thần cơ hội tiếp tục nói chuyện.

Ly Đường sâu kín nhìn Lâm Thần một chút, nhanh chóng đuổi theo Sơ Tranh lên trên.

Bọn họ trở lại Bắc Linh phong, lúc này Ly Đường mới lên tiếng: “Chuyện này có quan hệ với ngươi sao?”

Sơ Tranh phủ nhận như cũ: “Không có.”

Ly Đường không tin lắm, dù sao cũng có chuyện Tống gia để tham khảo, lúc ấy cô cũng phủ nhận một cách đúng lý hợp tình như thế… Chuyện này nhìn thế nào cũng thấy có quan hệ với cô.

… Cô đang vì hắn mà tức giận sao?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Ly Đường liền không ngăn được những suy nghĩ lung tung.

“Vậy ngươi và… Lâm Thần trước đó từng quen biết à?” Ly Đường không biết tại sao lại muốn hỏi vấn đề này, nhưng hắn không khỏi có chút để tâm.

“Mắc mớ gì tới ngươi?” Sơ Tranh liếc hắn một cái: “Hôm nay hoàn thành tu luyện rồi?”

“Không…”

“Vậy còn không đi đi?” Sơ Tranh hung dữ với hắn.

Ly Đường: “…”

Ly Đường bị Sơ Tranh ném vào phòng, phanh một cái đóng cửa lại, hắn lại kéo cửa, nhưng cửa phòng không kéo ra được.

Ly Đường không có tâm tư tu luyện, hắn sờ cái lục giác linh đang kia, suy nghĩ bay xa.

Buổi tối Ly Đường phát hiện cửa phòng vẫn không mở được.

Ngày thứ hai vẫn mở không ra như cũ…

Ngày thứ ba…

Ngày thứ tư…

Sơ Tranh quên sạch chuyện cô nhốt Ly Đường lại, lúc này cô đang bận xử lý những chuyện sau khi vu oan Lâm Thần.

Lâm Thần, cái con chó ngu si kia lúc trước thiết kế vu oan thẻ người tốt, suýt chút nữa làm bại lộ thân phận Ma tộc của hắn, không tặng quà đáp lễ lại, nghĩ cô dễ bắt nạt chắc?

Lâm Thần có mấy cái miệng cũng không giải thích rõ được, cho dù tông chủ cho người xem đi xem lại Lưu Ảnh thạch, cũng không tìm ra bất cứ lỗ hổng nào.

Triệu Việt tuy là đệ tử ngoại môn, nhưng cái chết của hắn huyên náo ồn ào, nếu không xử phạt một cách hợp lý, thì sẽ gây ra nhiều phiền phức về sau.

Nhưng cuối cùng dưới sự cầu tình của mọi người, Lâm Thần cũng chỉ bị phạt giam ở Quá Tư Nhai một năm.

“Tông chủ, huynh biết rõ chuyện này không phải do Thần Nhi làm, tại sao huynh còn phạt nó!” Vạn La rất bất mãn với kết quả này.

Hắn đã nói chuyện với Lâm Thần, Lâm Thần nói chuyện này không có quan hệ gì với y, là bị vu oan hãm hại.

Nhưng Lưu Ảnh thạch và đệ tử đứng ra kia, đều không tìm ra được chút sơ hở gì.

Tông chủ ngồi ngay ngắn ở chủ vị: “Chứng cứ Lưu Ảnh thạch này không thể lật đổ được, ngươi muốn ta phải làm sao bây giờ? Vì tình riêng mà làm trái lẽ phải à?”

Vạn La tức giận đến lồng ngực kịch liệt phập phồng: “Việc này nhất định là do nữ nhân trên Bắc Linh phong kia làm, sư huynh, chẳng lẽ huynh không hoài nghi nữ nhân không rõ lai lịch này chút nào sao?”

“Vì sao ngươi phải hoài nghi nàng?”

“Chuyện lần trước, chẳng lẽ không phải nàng ta đang trả thù?” Cô cùng Ly Đường kia quan hệ không minh bạch, ai mà biết có phải cô ra mặt thay Ly Đường hay không.

“Cho dù trả thù thì cũng nên trả thù Triệu Việt, tại sao lại dính dáng đến Lâm Thần?”

“Chuyện này…” Vạn La cưỡng ép nói: “Lúc ấy Thần Nhi xuất hiện chủ trì công đạo, nhất định là nàng ta ghi hận lên người Thần Nhi.”

“Lúc ấy trưởng lão Chấp Pháp đường cũng ở đó.” Tông chủ nhắc nhở hắn.

“Chuyện này… Ta nhất định sẽ tìm được chứng cứ!”

Vạn La phất tay áo rời đi.

Tông chủ bưng ly trà đã nguội lên, nhấp một ngụm, thở dài.

Đọc truyện chữ Full