Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Một năm sau.
Ma tộc và nhân loại giằng co không dứt, cuối cùng dưới sự sắp xếp của nhiều mặt, hai bên quyết định tạm thời ký kết điều ước hòa bình.
Tạm thời, ý tứ chính là —— sau này sẽ khôi phục lại, vẫn đánh tiếp, đừng nghĩ đến chuyện chạy mất.
Mà Sơ Tranh hoàn thành thành tựu đỉnh cao, liền đem vị trí Ma Quân trả lại cho Ma Quân tiền nhiệm.
Vào lúc hai bên đang đánh nhau, Sơ Tranh dường như đem cửa hàng của hai bên Nhân – Ma, có thể mua đều mua hết, trở thành người giàu nhất hai giới Nhân – Ma.
Nhân loại: “…”
Ma tộc: “…”
Bọn họ đang đánh nhau, kẻ đầu têu lại thừa cơ phát tài!
Sơ Tranh – người giàu số một Nhân Ma: “…” Ta cũng không muốn, đều là Vương bát đản bức ta.
“Sơ Tranh cô nương, Sơ Tranh cô nương, xảy ra chuyện rồi!”
“Ta không xảy ra chuyện gì cả.” Ta còn khỏe mạnh đây! Rủa ta làm gì!
“Không phải… Là Ly Đường công tử.” Ma tộc kia thở một hơi: “Ly Đường công tử và Lâm Thần đánh nhau.”
“Lâm Thần?” Con hàng này còn chưa treo nữa à? Bây giờ lại còn dám tìm thẻ người tốt của ta gây phiền phức nữa! !
“Hắn còn sống?”
“Đúng, đúng vậy.” Đây không phải trọng điểm! “Sơ Tranh cô nương, ngài mau mau trở về đi.”
…
Lâm Thần và Ly Đường đánh nhau trên một con phố, lúc này đã có không ít người vây xem.
Lâm Thần bị ma khí bao vây, dường như có thể ngưng tụ thành thực thể.
Ly Đường cùng y giao thủ, bốn phía liền gặp nạn, vòng chiến không ngừng mở rộng.
Lúc Sơ Tranh đến thì trận chiến đã kết thúc, Lâm Thần nằm trong đống phế tích, không biết sống hay chết.
Ly Đường mặc dù đang đứng, nhưng nhìn cũng bị thương.
“Không sao chứ?”
Ly Đường lắc đầu: “Không sao.”
“Vậy đi thôi.” Sơ Tranh không hỏi gì cả, một chút cũng không quan tâm đến lý do vì sao hắn đánh nhau với Lâm Thần.
Sơ Tranh cũng xác thực chỉ tới để xem kết quả mà thôi.
Từ điểm xuất phát đến điểm kết thúc có rất nhiều con đường, làm sao để tới đích không quan trọng, quan trọng là điểm kết thúc.
Ly Đường nhìn Lâm Thần một chút, gật đầu: “Ừ.”
Sơ Tranh mang theo Ly Đường rời đi, những người còn lại thấy không còn trò hay để xem, cũng dần dần tản ra, cuối cùng chỉ còn lại Lâm Thần.
Có người đi đến trước mặt Lâm Thần.
Ý thức Lâm Thần dần dần thanh tỉnh, y ngửa đầu nhìn người trước mặt: “Sư, sư muội.”
“Sư huynh.” Tống Phong Lan cười gọi y: “Huynh còn tốt chứ?”
“Sư muội, ta…”
Tống Phong Lan đặt tay trên vai Lâm Thần, giọng điệu ôn nhu: “Sư huynh, huynh có biết, lúc trước khi huynh không cứu ta, ta tuyệt vọng như thế nào không?”
“Thật xin lỗi, ta…”
Khuôn mặt xinh xắn của Tống Phong Lan bắt đầu vặn vẹo: “Ngươi luôn miệng nói thích ta, nhưng ngươi đối với ta thế nào? Ngươi có biết ta phải trải qua những gì mới có thể sống sót không?”
“Sư muội…” Đáy mắt Lâm Thần có kinh ngạc, áy náy… hoảng sợ, thống khổ, sau đó hết thảy đều biến mất.
Tống Phong Lan thu tay lại, dường như muốn cười, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống.
Ầm ầm ——
Sơ Tranh quay đầu, bên kia bụi mù cuồn cuộn, cùng với âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành của Vương Giả.
“Chúng ta đi đâu?”
Thần sắc Sơ Tranh bình tĩnh nhìn về phía trước: “Tìm một chỗ không có người.”
Như thế Vương bát đản sẽ không tuyên bố nhiệm vụ được nữa.
Nhóc đáng thương như cô sẽ không bị cuộc sống chi phối nữa.
Ly Đường hơi sửng sốt: “Ta và nàng?”
“Ừ.”
Ly Đường bình tĩnh nhìn cô, đáy lòng có cảm giác nói không ra lời, trong khoảnh khắc, hắn giơ tay giữ chặt tay Sơ Tranh: “Ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt.”
“Chăm sóc tốt chính mình đi.” Sơ Tranh mặt lạnh lùng.
“…”
Sơ Tranh tìm được một nơi ngăn cách với thế nhân, thời gian mỗi ngày không phải phơi nắng thì là ngủ.
Ly Đường cả ngày lăn lộn với chỗ ở của bọn họ, từ hoang vu đến lầu nhỏ, mọi thứ đều tinh xảo.
Tâm ma thật sự rất phát điên.
Nơi này chỉ có hai người bọn họ, cảm xúc của Ly Đường căn bản sẽ không dao động quá lớn, mỗi ngày đều vui vẻ giống như đồ ngốc.
Nó còn chưa ra ngoài đâu!
Suy nghĩ về cảm thụ của nó một chút đi!
—— Ngươi có chút chí khí được không!
“Chí khí?” Ly Đường nhìn về phía người ở đằng xa: “Nàng là chí khí của ta.”
—— Còn những người đã từng khi nhục ngươi thì sao, ngươi cứ định bỏ qua cho bọn chúng như thế à?
Trong đầu Ly Đường đột nhiên hiện ra một đoạn ký ức không tốt đẹp lắm.
Ly Đường rũ xuống mắt, giọng điệu bình thản: “Ngươi đừng phí sức, ta không sẽ rời khỏi chỗ này.”
Tâm ma bất ngờ.
Ly Đường đạp lên ánh sáng đi về phía Sơ Tranh.
Hắn ngồi xổm người xuống, kéo chăn mỏng che cô lại, cúi người hôn lên mi tâm cô một cái.
Từ ngày cô mang hắn rời khỏi cái địa lao tối tăm dơ bẩn kia, thì tâm của hắn đã thuộc về cô.
Hiện tại, về sau, vĩnh viễn là như thế.
Lúc Sơ Tranh tỉnh lại thì trời đã khuya, cô đang nằm trong ngực Ly Đường, chiếc giường nhỏ hẹp không đủ hai người nằm, Sơ Tranh cơ hồ là nằm trên người Ly Đường.
“Tỉnh?” Ly Đường sờ sờ đầu cô: “Còn ngủ không?”
Sơ Tranh lắc đầu, đẩy hắn xuống đất, một mình nằm trên giường êm, thoải mái hơn rồi.
Ly Đường cũng không giận, ngồi xổm bên cạnh cô: “Sơ Tranh.”
“Ừ?”
Ly Đường ngẩng đầu, đáy mắt như chiếu ra ngân hà lộng lẫy: “Chúng ta thành hôn được không?”
“Thành hôn?”
Ly Đường gật đầu: “Thành hôn.”
“Không muốn.”
Ly Đường: “…” Lại bị cự tuyệt.
—— Có muốn nghe lời ta không, đến lúc đó đừng nói thành hôn, ngươi muốn thế nào thì làm thế đó, không có chuyện bị cự tuyệt!
Ly Đường: “Ngươi câm miệng!”
Sơ Tranh nhìn hắn: “Ngươi nói gì.” Thẻ người tốt cư nhiên dám rống cô? !
“Không, không nói gì.”
“Ngươi nói ta câm miệng.”
“Không có, không phải ta nói nàng.” Ly Đường nhanh chóng giải thích: “Ta là… Ta là…”
“Là cái gì?”
Ly Đường hít sâu một hơi, nhận mệnh mà nói: “Tâm ma, nó luôn luôn giật dây ta.”
“Tâm ma…” Con chó kia còn đang ở đây sao?
Trước đó Ly Đường động một chút là hắc hóa, chính là tên chó chết này đang quấy rối.
“Làm sao mới có thể tiêu diệt nó?” Sơ Tranh hỏi.
Ly Đường lắc lắc đầu, đáy mắt đột nhiên hiện lên một tia sáng, bỗng nhiên dừng lại: “Tâm ma của ta là bởi vì nàng mà sinh ra, nếu như nàng có thể cùng ta thành hôn, nhất định sẽ tiêu diệt được nó.”
Sơ Tranh: “…”
Nửa ngày sau, Sơ Tranh nhẹ gật đầu.
Ly Đường bỗng nhiên bế Sơ Tranh lên, xoay một vòng tại chỗ: “Ta sẽ cho nàng một hôn lễ long trọng.”
“Không cần phiền toái như vậy.” Sơ Tranh tránh khỏi hắn, giũ ra một tấm khăn màu đỏ, đắp lên đầu Ly Đường.
Hôn lễ cổ đại… Hình như là như vậy.
Ừm! Chính là như vậy!
Phải đeo khăn tân nương!
Ly Đường: “…”
Ly Đường giật khăn xuống, cái khăn này… sao lại giống một cái linh khí thế nhỉ? Hắn biết cô rất có tiền, nhưng tùy tiện lấy ra một cái khăn cũng là linh khí? Đây là ý gì thế?
“Hôn lễ không thể…”
Sơ Tranh lại đắp khăn lên cho hắn: “Đừng lấy xuống.”
Ly Đường: “…”
Không phải, coi như đây là khăn hỉ, cũng không thể đắp lên đầu hắn được!
“Nàng chờ một chút, ta nói cho nàng nghe…”
“Ngươi dám lấy xuống thử xem.” Sơ Tranh uy hiếp hắn.
Ly Đường nắm góc khăn hỉ, cuối cùng cũng không dám kéo xuống.
Sơ Tranh đứng bên cạnh trầm tư, tiếp theo… nên làm gì đây?
Ly Đường chờ nửa ngày, mà không nghe thấy âm thanh, hắn dựa vào cảm giác vươn tay về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh đưa tay cho hắn, nhiệt độ trong lòng bàn tay làm Ly Đường an tâm hơn mấy phần.
Còn tưởng rằng cô chạy mất rồi.
“Hôn lễ không phải như vậy, ta sẽ chuẩn bị…”
“Đúng rồi, bái thiên địa trước.” Sơ Tranh nghĩ đến mấu chốt, kéo Ly Đường đứng dưới ánh trăng.
“Nhất bái thiên địa.”
Ly Đường: “…”
“Sao ngươi không bái?”
Ly Đường: “…”
***
Còn 1 chương nữa là hết quyển này rồi ♡
Hiện tại chúng ta đang cách đại đại 30 chương nữa. Không biết lúc nào mới đuổi kịp đây
Cảm ơn tất cả các cậu đã ủng hộ. Vì lần đầu tiên edit nên tớ còn non tay lắm. Cho dù chưa mượt lắm nhưng cũng mong các cậu thông cảm.
Yêu thương ♡♡♡