TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 178: Vương gia vạn phúc (8)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Lúc ấy mẫu thân của nguyên chủ còn tại thế, Thành vương lại được thịnh sủng, nguyên chủ cơ hồ là đối tượng mà các tiểu cô nương tranh nhau kết giao.

Trình Tiêu tuy tuổi tác không lớn lắm, nhưng đã bắt đầu biết châm ngòi ly gián.

Bắt đầu từ lúc đó, những tiểu cô nương kia liền không chơi với nguyên chủ nữa, dẫn đầu là vị tiểu thư họ Hoàng kia.

Có lẽ bây giờ nhìn thấy Thành vương phủ như thế, nên muốn tìm về chút cảm giác thành tựu, nhục nhã cô một chút.

Giữa các tiểu cô nương cũng chỉ có chút trò xiếc ấy.

Ta mới không thèm chơi cùng các ngươi.

Nhàm chán.

Sơ Tranh không muốn lãng phí thời gian với bọn họ, nên trực tiếp đi xuống lầu.

“Ai, Trình muội muội, ta đang nói chuyện với ngươi, sao ngươi lại không để ý đến người khác thế?” Hoàng tiểu thư duỗi cánh tay ngọc thon thả ra, ngăn Sơ Tranh lại.

Sơ Tranh: “…”

Tay nhìn thật đẹp.

Bẻ gãy thì quá khó coi.

Ai.

Cho nên Sơ Tranh chuyển thành đá.

Hoàng tiểu thư thân thể yếu ớt, làm sao chịu được cú đá của Sơ Tranh, trực tiếp ngã vào gian phòng nàng ta vừa mới bước ra.

Hoàn mỹ!

Sơ Tranh trấn định thu chân lại, thả vạt váy xuống.

Tiểu cô nương gương mặt tinh xảo, lãnh đạm nói: “Chặn đường.”

Mấy vị tỷ muội của Hoàng tiểu thư, trợn mắt há mồm nhìn Sơ Tranh.

Sơ Tranh trấn định đi qua bên người bọn họ.

“Trình Sơ Tranh, ngươi đứng lại đó cho ta!”

Hoàng tiểu thư mang theo mấy tỷ muội khí thế hung hăng lao xuống, cản Sơ Tranh ở cửa ra vào.

Sơ Tranh: “…”

Đã xong chưa!

Đám người Tụ Viễn lâu: “…”

Tình huống này là thế nào vậy?

Vinh vương vừa náo loạn ở chỗ này xong, sao bây giờ lại có tiếp rồi?

“Đó có phải đại tiểu thư của Thành vương phủ không?”

“Hình như là vậy? Kia là cháu gái của Hoàng thái phó nhỉ?”

“Thành vương chết rồi, hiện tại chỉ sợ Thành vương phủ trôi qua có chút gian nan nha?”

“Thành vương phủ bây giờ chỉ còn lại một phủ nữ quyến, cũng thật đáng thương.”

“Nhưng Thành vương có không ít đồ tốt đâu, những đồ vật lúc trước tiên đế ban thưởng cũng đủ cho các nàng sống mấy đời rồi.”

“Có tiền thì làm được gì chứ, cũng không có quyền a.”

Bốn phía xì xào bàn tán không ngừng.

Cả đám đều bắt đầu quan tâm đến chuyện tương lai mấy đời của Thành Vương phủ.

Hoàng tiểu thư che cái bụng còn có chút đau, đôi mắt đẹp tràn đầy lửa giận: “Trình Sơ Tranh, không có cha ngươi, thì bây giờ ngươi tính là cái gì chứ? Ngươi còn dám đánh ta, ta cho ngươi biết, hôm nay ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!”

“Không để yên thế nào?” Sơ Tranh có chút hiếu kì: “Đánh ta?”

Hoàng tiểu thư nghẹn họng: “Ta mới không phải người thô bỉ như ngươi!”

Hoàng tiểu thư ưỡn bộ ngực lên: “Trình Sơ Tranh, ta cho ngươi biết, sau này nếu ngươi gặp chúng ta, thì nhất định phải đi vòng qua, có nghe thấy không?”

Đôi mắt băng lãnh của Sơ Tranh nhìn chằm chằm vào Hoàng tiểu thư, nghiêm túc hỏi: “Đi vòng qua thế nào?”

Hoàng tiểu thư chỉ vào Tụ Viễn lâu: “Tỉ như, hôm nay chúng ta ở Tụ Viễn lâu, thì ngươi không thể ở đây! Bằng không sẽ biết tay ta!”

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời tiểu tỷ tỷ mua lại Tụ Viễn lâu. 】

Sơ Tranh: “…”

Vương bát đản, con chó điên này!

Cả bọn ngớ ngẩn này nữa!

“Chưởng quỹ.” Sơ Tranh kêu một tiếng.

Chưởng quỹ đang xem kịch: “???”

Những người này đều là thiên kim nhà quan gia, hắn không thể trêu vào được, nên nhanh chóng bước từ sau quầy ra.

“Trình cô nương, có chuyện gì không?”

Dưới ánh mắt không hiểu chuyện gì của Hoàng tiểu thư, Sơ Tranh hào khí nói: “Mua tụ lâu.”

“…”

“Trình tiểu thư, ngài nói đùa rồi, Tụ Viễn lâu của chúng ta không bán.” Chưởng quỹ căng da đầu nói.

“Trình Sơ Tranh, ngươi điên rồi hả?” Hoàng tiểu thư cười nhạo: “Đây là Tụ Viễn lâu, một ngày thu cả đấu vàng, người ta có thể bán cho ngươi à?”

Tụ Viễn lâu có đồ ăn ngon, hoàn cảnh tốt, danh tiếng tốt, được cho là một trong những nơi nhất định phải đến trong hoàng thành.

Từ việc Vinh vương và mấy thiên kim tiểu thư đều đến đây, thì đã biết nơi này không tệ.

Sơ Tranh không để ý tới sự trào phúng của Hoàng tiểu thư, mặt lạnh rút ngân phiếu ra, đập lên bàn.

Chưởng quỹ đánh giá một chút.

“Trình tiểu thư, ta thật sự không bán.”

Sơ Tranh ném ngân phiếu xuống dưới.

“Trình tiểu thư…”

Sơ Tranh tiếp tục thả ngân phiếu.

Dù sao thứ đồ chơi này cũng là của Vương bát đản đưa, dường như có lạm phát thì nó cũng có biện pháp giải quyết, cho nên Sơ Tranh cứ tiêu là được.

Chưởng quỹ cũng muốn quỳ với Sơ Tranh luôn rồi.

Thành vương đã chết, sao tiểu thư Trình gia còn tiêu tiền như thế chứ?

Đây là muốn làm Thành vương phủ lụn bại luôn à?

“Hoàng tỷ tỷ, có phải nàng điên rồi không?”

Hoàng tiểu thư nuốt một ngụm nước bọt: “Làm sao ta biết.”

“Nhiều ngân phiếu như thế…”

“Sao trên người nàng lại mang theo nhiều ngân phiếu như vậy?”

Sơ Tranh đập tờ cuối cùng lên bàn.

Cô ra hiệu cho chưởng quỹ tới gần một chút, chưởng quỹ cũng là người từng trải, từng thấy qua nhiều chuyện đại sự, nhưng nhiều ngân phiếu như vậy… Đều đủ cho hắn mua hai ba cái cửa tiệm đó!

“Trình tiểu thư, tiệm này là của tổ tiên ta truyền thừa lại…” Chưởng quỹ cẩn thận nói.

Hắn không thể bán a!

“Ta thêm gấp đôi, cửa tiệm vẫn do ngươi quản, ta chỉ làm bà chủ, sau này tiền kiếm được cũng về tay ngươi.”

Chưởng quỹ hơi trừng lớn mắt.

Chuyện tốt như vậy sao?

Cái này cũng giống như không bán vậy?

Tiêu tiền chỉ vì làm bà chủ?

Sơ Tranh và chưởng quỹ nói chuyện không lớn, nên không ai nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, cuối cùng chỉ nhìn thấy chưởng quỹ thu ngân phiếu lại.

Thế này là xong rồi?

Sơ Tranh nhìn về phía Hoàng tiểu thư: “Hiện tại, mời các ngươi đi vòng qua ta.”

Hoàng tiểu thư: “…”

Đám người: “…”

Phốc!

Mua lại Tụ Viễn lâu, chỉ bởi vì câu nói này?

Đám người biểu thị bọn họ sống ở hoàng thành nhiều năm, nhưng chưa từng thấy ai tùy hứng như thế.

Cho dù là những công tử ăn chơi trác táng kia, cũng không dám làm như vậy.

Hoàng tiểu thư sắc mặt khó coi, chỉ vào Sơ Tranh nói ngươi cả nửa ngày.

Sơ Tranh nghiêng người, ra hiệu cho các nàng đi ra ngoài.

“Trình Sơ Tranh ngươi điên rồi!”

“Ta có tiền.”

“…”

Hoàng tiểu thư tức giận đến mức bộ ngực liên tiếp phập phồng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.

Nàng ta dậm chân, xách váy chạy về phía cửa.

“Về sau nơi đây không chào đón đám người này.”

Thanh âm của Sơ Tranh chuẩn xác truyền đến tai Hoàng tiểu thư.

Hoàng tiểu thư càng chạy nhanh hơn, mấy tỷ muội phía sau liếc nhìn nhau một lát, rồi dồn dập đuổi theo.

“Trình tiểu thư, Hoàng gia có thể đến gây chuyện không?” Chưởng quỹ phi thường lo lắng cho bà chủ mới nhà mình.

Thành vương phủ hiện tại cũng không có chỗ dựa…

Sơ • đại lão gia • Tranh không thèm để ý, bình tĩnh nói: “Cùng lắm thì phá tiệm, sửa lại là được.”

“…”

Kẻ có tiền nói chuyện thật không giống người phàm.

Trong Thành vương phủ có mỏ vàng sao?

【 Tiểu tỷ tỷ chúng ta phải tranh thủ trở thành người có sản nghiệp đứng đầu hoàng thành! Người giàu nhất hoàng thành chính là cô! 】 Vương Giả hô khẩu hiệu cho Sơ Tranh.

Ta! Không! Muốn!

Lục Châu không nghĩ tới, mình chỉ vừa đi làm chút chuyện, mà khi trở lại thì tiểu thư nhà mình lại có nhiều thêm một cái tụ lâu?

Tin tức Sơ Tranh bỏ ra giá cao như vậy mua lại Tụ Viễn lâu, rất nhanh đã truyền về Thành vương phủ.

Nghe được tin tức này, Thành vương phi và Trình Tiêu đều có chút đần độn.

Thành vương phi nghi ngờ về tiền của Sơ Tranh, nên lập tức chạy đến kim khố kiểm tra một lần.

Nhưng phát hiện chẳng thiếu gì cả

Vậy tiền của cô từ đâu mà tới?

Tụ Viễn lâu?

Phải có bao nhiêu tiền mới mua được chứ!

Thành vương phi muốn đi tìm Sơ Tranh hỏi, kết quả Sơ Tranh chẳng thèm gặp, chỉ có Lục Châu chuyển lời lại, nói tiểu thư không tiếp khách.

Khách…

Bà ta là nữ chủ nhân của Thành vương phủ, ở trong mắt cô lại chỉ là khách?

Cũng may Thành vương phi vẫn còn chút lý trí, ngăn cản bà ta không phá hủy viện của Sơ Tranh.

Chờ đến cung yến…

Nếu sau cung yến, cô còn có thể trở về được, thì bà ta nhất định sẽ đi thu thập tiện nha đầu này!!

Không!

Cô sẽ không trở lại được nữa!

Đọc truyện chữ Full