TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 236: Vương Giả trở về (33)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Lần đầu tiên Tề Phong đến trang viên của Thịnh gia.

Gia tộc này sừng sững trăm năm, đã từng là vương giả của vương quốc ngầm.

Tòa trang viên này trải qua mấy đời người xây dựng thêm, có thể nói là lớn đến quá mức, hơn nữa đồ vật trong này, mỗi một thứ đều có lai lịch.

Trải qua thời gian như nước lũ, trang viên cảm giác lịch sử lâu đời.

Tề Phong được mời vào toà nhà lớn nhất.

Trong phòng ấm áp như mùa xuân, trên mặt đất phủ thảm nhung thật dày, từ cửa trước kéo dài đến cầu thang, trên bậc thang cũng có, dẫm lên có cảm giác mềm mại như bông.

“Tề tiên sinh, có gì không đúng sao?” Cao Bình đứng bên cạnh, cầm áo khoác cho Tề Phong.

Tề Phong đẩy mắt kính: “Tiểu thư của các ông rất sợ lạnh à?”

Trải thảm nhung đầy đất thế này.

Những tấm thảm nhung này nhìn qua cũng có giá trị không hề nhỏ.

Cao Bình cười giải thích: “Không phải, là Giang tiên sinh có đôi khi thích không mang giày đi khắp nơi, tiểu thư mới bảo chúng tôi trải lên.”

Giang tiên sinh… Giang Dã?

Tề Phong cũng nghe qua những tin đồn liên quan đến Giang Dã dạo gần đây.

Người trẻ tuổi kia sau khi trở mặt với Hắc Kim, đã yên lặng một đoạn thời gian, nhưng rất nhanh liền nhất phi trùng thiên.

Người ta đều nói sau lưng hắn có người…

Tề Phong đi vào bên trong, vừa liếc mắt liền nhìn thấy người.

Sơ Tranh tùy ý dựa vào ghế sofa, mái tóc mềm mại rủ xuống, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt xinh đẹp.

Một tay cô lật quyển tạp chí, đồ dùng phong cách châu Âu trong nhà, làm nữ sinh nhìn giống như nữ vương ngồi trong cung đình, thanh lãnh lại tự phụ.

“Thịnh tiểu thư.”

Sơ Tranh ngước mắt, buông tạp chí xuống: “Mời ngồi.”

Tề Phong đi đến ngồi xuống phía đối diện, Cao Bình cẩn thận hỏi Tề Phong về món ăn ưa thích và có kiêng kị với cái gì không, sau đó dâng nước trà và một chút điểm tâm lên.

“Thịnh tiểu thư tìm tôi có chuyện gì không?”

“Có phải người Thiên Lang Tinh bên kia đang hỏi thăm tin tức của tôi không.”

“…” Tề Phong uống một ngụm trà: “Đúng thế.”

“Giúp tôi làm một chuyện, tiền không phải là vấn đề.”

Tề Phong đặt chén trà xuống, ngước mắt nhìn về phía nữ sinh đối diện.

Trong đôi mắt đen như mực là một mảnh tĩnh lặng, giống như bông tuyết ngoài cửa sổ, tĩnh mịch im ắng, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được rét lạnh.

Cô cũng không hề che giấu vẻ lạnh nhạt xa cách, đem bốn chữ “bất cận nhân tình” này phát huy đến vô cùng tinh tế.

“Thịnh tiểu thư, nói nghe một chút.” Đến cũng đã đến, kiếm tiền thì ai mà không muốn, vị trước mặt này so với người khác còn hào phóng hơn nhiều.

Hắn cảm thấy nếu mình ra giá trên trời, thì cô cũng sẽ không để ý.

“Làm Thịnh Đình hợp tác với Thiên Lang Tinh.”

“???”

Hắn nhớ rõ cô cùng Thịnh Đình, và Thiên Lang tinh… đều có thù oán mà?

Sao lại muốn thúc đẩy hai bên hợp tác?

Tề Phong đem nghi ngờ của mình hỏi ra.

Sơ Tranh chỉ cho hắn một ánh mắt lạnh như băng, Tề Phong cân nhắc lại, không dám truy đến cùng, chỉ hỏi thăm một chút chi tiết.

Trước đó Thịnh Đình từng tiếp xúc với người của Thiên Lang Tinh.

Tề Phong muốn thúc đẩy cho bọn họ hợp tác, nói khó cũng không khó, mà nói không khó cũng có chút khó.

Dù sao tình hình hiện tại của Thịnh Đình ở trong nước, cũng không khá lắm.

Tề Phong tốn không ít phí, chạy mất nhiều con đường, cuối cùng cũng dựa theo yêu cầu của Sơ Tranh, làm hai bên đạt thành hợp tác.

Sau đó Tề Phong không nhận được chỉ thị của Sơ Tranh nữa.

Giống như cô chỉ muốn làm từ thiện, cứu Thịnh Đình trong lúc nước sôi lửa bỏng.

“Giang gia, tôi vừa thăm dò được từ phía Tề Phong, gần đây Thịnh Đình hợp tác với Thiên Lang Tinh, là… Thịnh tiểu thư thúc đẩy.”

Động tác lau súng của Giang Dã dừng lại.

Hắn ngước mắt nhìn về tuyết phía bay đầy trời.

Thanh âm trong trẻo nhiễm lên mấy phần hàn khí: “Vì sao Tề Phong lại nói cho anh biết?”

Trần Cửu nhíu mày: “Tôi chỉ hỏi thăm một chút, Tề Phong chủ động tiết lộ, có phải là bởi vì Thịnh tiểu thư không?”

Gần đây Tề Phong thường xuyên để lộ một ít tin tức cho bọn họ, thậm chí có đôi khi còn trợ giúp bọn họ một chút, dưới tình huống không gây phiền toái cho hắn.

“Giang gia, tôi không biết quan hệ của ngài và Thịnh tiểu thư hiện tại là thế nào. Nhưng mà Thịnh Đình…”

Trần Cửu chần chờ, không dám nói.

“Nói.” Giang gia hờ hững tiếp tục lau súng.

“Nói thế nào thì Thịnh Đình cũng cùng Thịnh tiểu thư lớn lên, trước khi Thịnh gia xảy ra chuyện, quan hệ của Thịnh Đình và Thịnh tiểu thư không tệ. Nếu như Thịnh Đình và Thịnh tiểu thư hoà giải, chúng ta…”

Những phân tích của Trần Cửu đều đứng trên góc độ của người bình thường mà nói, không thêm mắm dặm muối chút nào.

Giang Dã nghe xong phân tích của Trần Cửu, trầm mặc lau xong súng.

Lúc trước khẩu súng kia bị Sơ Tranh vứt đi, khẩu súng này là Sơ Tranh cho hắn.

Mặc dù nhìn có chút nhỏ, nhưng mang theo rất thuận tiện, hơn nữa tầm bắn và uy lực đều lợi hại hơn so với súng bình thường rất nhiều.

“Ban đêm hành động cẩn thận.”

Giang Dã ném ra câu nói này rồi rời đi.

Trần Cửu cảm thấy Giang gia đang tức giận.

Nhưng nhìn không giống kiểu tức giận lúc bình thường lắm.

Hắn cũng suy nghĩ không ra, nên đành nhanh chóng đi sắp xếp chuyện tối nay.

Thịnh Đình hợp tác với Thiên Lang tinh, rất nhanh liền có khởi sắc.

Sắc mặt Giang Dã càng ngày càng khó coi, liên tục nhìn đi nhìn lại cái điện thoại, ấn mở rồi lại buông xuống.

Có một lần động thủ với người khác, cũng chỉ bởi vì một tin nhắn nên suýt chút nữa là bị thương.

Kết quả cái tin nhắn kia cũng chỉ là tin nhắn rác rưởi.

“Đến thành phố Z.”

Giang Dã bước nhanh đi ra ngoài.

Trần Cửu chạy theo: “Giang gia, không nói với Thịnh tiểu thư sao?”

“Nói gì mà nói?” Giang Dã thần sắc lãnh đạm: “Tôi đi đâu còn phải nói cho cô ấy biết à?”

Trần Cửu: “…”

Thời gian thoáng một cái đã qua, đảo mắt liền đến mùa hè.

Tề Phong bên kia truyền đến tin tức, gần đây Thiên Lang Tinh và Thịnh Đình đang hợp tác làm một vụ làm ăn tương đối lớn.

Sơ Tranh gửi cho Tề Phong một chỉ thị mới.

Tề Phong nhận được chỉ thị mới lập tức một lời khó nói hết.

Hắn thật sự nhìn lầm cô rồi!!

Còn tưởng rằng cô đang muốn giúp người làm niềm vui, giúp Thịnh Đình một chút.

Ai ngờ người ta là muốn đẩy Thịnh Đình vào hố lửa đẩy, hơn nữa còn muốn đổ thêm dầu vào lửa đang cháy.

Khi Thịnh Đình và Thiên Lang Tinh giao dịch lại xảy ra vấn đề, vào lúc hai bên đang giương cung bạt kiếm, thì cảnh sát đột nhiên xuất hiện, đánh cho bọn họ không kịp trở tay.

Lần này cảnh sát có chuẩn bị mà đến, ngay cả tuyến đường bọn họ chạy trốn cũng biết.

Thịnh Đình và Thiên Lang Tinh tổn thất không ít người, trải qua chuyện lần này, hai bên trở mặt thành thù.

Lúc đầu trình trạng của Thịnh Đình còn có chút khởi sắc, nhưng trong nháy mắt lại ngã xuống vực sâu.

Ngược lại so trước đó còn khốc liệt hơn.

Tề Phong không biết Sơ Tranh có thao tác gì, hắn bên này căn bản không làm gì cả, chỉ cung cấp cho cô một chút tin tức mà thôi.

Nhưng nghĩ đến dáng vẻ lắm tiền nhiều của của Sơ Tranh, có lẽ là lấy tiền đập rồi…

Chỉ cần đập tiền đúng chỗ, thì người vì cô mà làm việc sẽ có cả đống.

“Giang gia, Thịnh tiểu thư phái người đưa tới.” Trần Cửu đưa một cái USB cho Giang Dã.

Giang Dã vẫn cứ ở thành phố Z, giống như Sơ Tranh không đến tìm hắn, thì hắn sẽ không về vậy.

Nhưng chỉ có Trần Cửu biết, Giang gia nhà hắn, mỗi ngày đều ôm ảnh chụp của Thịnh tiểu thư, có khóc hay không thì không biết, nhưng dù sao nhìn cũng rất ai oán, y như một cô vợ nhỏ vậy đó.

“Cái này là gì?” Giang Dã nhìn một chút, không nhận.

“Không biết, tôi chưa xem.”

Lỡ như là thứ không thể xem… hắn xem sẽ chết!

Giang Dã trầm mặc mấy phút, rồi kéo máy tính tới, cắm USB vào, ấn mở.

Giang Dã thấy rõ đồ thứ bên trong, ngồi ngay ngắn lại.

Trần Cửu bên kia cũng nhận được tin tức, có chút ngoài ý muốn nói: “Giang gia, Thịnh Đình và Thiên Lang Tinh trở mặt, còn bị cảnh sát sờ gáy nữa.”

Giang Dã đóng văn kiện trên mặt bàn lại, giao USB cho Trần Cửu: “Tự anh xem rồi xử lý đi.”

Xem rồi xử lý cái gì?

Trong này có cái gì nha?

Trần Cửu thấy Giang Dã vô cùng lo lắng rời đi, vội vàng hô một tiếng: “Giang gia ngài đi đâu vậy?”

“Về gặp bảo bối của tôi.”

Trần Cửu: “…” Trước đó là ai sống chết không chịu về chứ?

Còn có bảo bối là kiểu xưng hô thần tiên gì chứ?

Thịnh tiểu thư kia tràn ngập khí chất nữ vương thế, mà có thể gọi là bảo bối được sao?

Trần Cửu yên lặng xem xét những thứ trong USB một lần, trong đó đều là những thông tin tương đối cơ mật của bên Thịnh Đình, cái này…

Thịnh tiểu thư là muốn đem đồ của Thịnh Đình bên kia, đưa hết cho Giang gia nha!

Đọc truyện chữ Full