TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 241: Tan học đừng đi (2)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

“Sao Hứa Sơ Tranh vẫn chưa quay lại?”

“Không phải cô ta chạy chứ?”

Dư Duyệt ngồi trên bậc thang, mái tóc dưới ánh nắng hiện lên màu đỏ rượu, lộ ra một nửa gương mặt kiều diễm.

Dư Duyệt có thể được phong làm hoa khôi, tất nhiên phải hết sức xinh đẹp.

“Cô ta dám.” Dư Duyệt khinh thường cười nhạo: “Cô ta có lá gan đó à?”

“Đúng vậy.” Người bên cạnh đáp lời: “Nhưng hôm nay cô ta đi hơi lâu…”

“Quay lại rồi kia.”

Dư Duyệt ngước mắt nhìn, Sơ Tranh giẫm lên bậc thang đi đến, trên người cô mặc một chiếc áo khoác đồng phục sạch sẽ nhưng hơi rộng rãi.

Màu sắc của đồng phục là màu tím, đó là áo khoác đồng phục của lớn 12, dài đến mức có thể che khuất mông cô.

“Duyệt Duyệt, hình như cô ta không mua trà sữa…”

Dư Duyệt cũng nhìn thấy, hai tay Sơ Tranh đều đút trong túi áo khoác đồng phục rộng rãi, có lẽ bởi vì đầu gối bị thương, nên cô đi không nhanh.

Bây giờ là buổi chiều, mặt trời chói chang trên cao.

Trên người nữ sinh kia giống như mang theo ánh sáng, rút đi vẻ khiếp nhược trong quá khứ, làm người ta không thể khinh thị.

Dư Duyệt từ trên bậc thang đứng lên, trên gương mặt xinh đẹp xẹt qua một tia nghi hoặc.

“Duyệt Duyệt, Hứa Sơ Tranh giống như có điểm là lạ.”

“Đồng phục trên người cô ta là của lớp 12.”

“Vừa rồi cô ta đi làm gì nhỉ?”

“Hứa Sơ Tranh, bảo mày mua trà sữa đâu rồi?!” Có người hướng về phía Sơ Tranh hô.

Sơ Tranh không nói một lời đi lên.

“Nói đi!”

“Mày câm à!”

“Tớ thấy cô ta là muốn bị đánh rồi, lại dám trở về tay không, Hứa Sơ Tranh mày có ý kiến gì với chúng tao à?”

Sơ Tranh đã đi đến nơi cao nhất chỗ bọn họ.

“Ừ.”

Một tiếng ừ này của Sơ Tranh, làm hiện trường lâm vào trầm mặc quỷ dị trong vài giây.

“A?” Nữ sinh sơn móng tay đỏ rực bên cạnh dư duyệt cười ra tiếng: “Bảo mày đi mua trà sữa, mày còn mua thêm lá gan nữa à?”

Sơ Tranh ngước mắt, nhìn về phía nữ sinh móng đỏ.

“Mày bán?”

Âm thanh thanh lãnh như băng sương lọt vào tai bọn họ.

Nữ sinh trước mắt cho dù mặc đồng phục không vừa vặn, nhưng cũng đem đến cho người ta một loại cảm giác tôn quý, thịnh khí lăng nhân.

Làm sao còn sự sợ hãi rụt rè, cẩn thận khiếp nhược như lúc trước nữa.

Nữ sinh móng đỏ đối diện với ánh mắt Sơ Tranh, không khỏi lui lại một bước.

Đến khi đụng vào đồng bạn phía sau mới phản ứng được.

Cô ta sợ cái gì?

Đi mua trà sữa về, mà lại dám cùng mình ngang ngược à?

“Hứa Sơ Tranh, mẹ nó trà sữa bảo mày mua đâu?”

Nữ sinh móng đỏ tăng cao âm lượng, sống lưng thẳng tắp, đáy lòng hạ quyết tâm, nếu cô dám nói không mua, thì hãy nhìn mình làm sao trừng trị cô!

Sơ Tranh quay người, nhìn về phía bậc thang.

Bọn Dư Duyệt nhìn theo tầm mắt cô.

Bên kia có một đám nam sinh mang theo mấy cái túi lớn, hi hi ha ha đi về phía bên này.

“Duyệt Duyệt, là lớp 12…” Có người tới gần Dư Duyệt, thần sắc có chút cảnh giác: “Bọn họ tới làm gì?”

Chờ mấy nam sinh bước lên bậc thang, bọn họ nhìn thấy mấy cái túi trong tay nam sinh, có logo của cửa hàng trà sữa trong trường học.

Ánh mắt Dư Duyệt đảo qua người Sơ Tranh, đáy lòng ẩn ẩn có chút bất an.

Mấy người lớp 12 đã nhanh chóng tới.

“Chúc Tử An, anh tới đây làm gì?”

Dư Duyệt nhíu mày nhìn nam sinh cao một mét chín phía trước.

Mặc dù Dư Duyệt cũng có mấy tùy tùng, nhưng trong trường trung học Định Dương, cô ta cũng không được xem là nhân vật lợi hại gì.

Tỉ như người tên Chúc Tử An trước mặt này, nghe nói trước kia cũng là một nhân vật rất lợi hại, nhưng sau khi lên lớp 12 liền an phận hơn nhiều, ngoại trừ không đi học, còn lại thì không có gì đáng nói.

Chúc Tử An ngược lại không nói gì khiêu khích, chỉ đặt cái túi xuống đất: “Trà sữa của các cô.”

Người phía sau Chúc Tử An lục tục buông túi xuống.

Mấy cái túi chồng trên mặt đất tạo thành một độ cao.

“…”

Hình ảnh vô cùng quỷ dị.

Bọn họ bảo Hứa Sơ Tranh đi mua trà sữa.

Sao người đưa trà sữa đến lại là học sinh lớp 12?

Hơn nữa Sơ Tranh còn mặc đồng phục lớp 12.

Từ lúc nãy đến bây giờ mới qua được bao lâu, sao Hứa Sơ Tranh lại có quan hệ dính líu đến lớp 12 rồi.

Dư Duyệt quét mắt một vòng quanh cái túi, ly trà sữa cỡ lớn, là loại đắt nhất ở cửa hàng trà sữa trong trường học.

Nhiều như vậy, ít nhất cũng phải mấy chục ly…

Sơ Tranh dùng chân đá cái túi, giọng điệu băng lãnh đến không chút độ ấm: “Thích gì khẩu vị, tùy ý chọn, đủ cả.”

“Hứa Sơ Tranh?” Dư Duyệt nhíu mày: “Mày đang chơi trò gì đây?”

Hứa Sơ Tranh có bao nhiêu phân lượng, cô ta quá rõ ràng.

Cô lấy tiền đâu ra mà mua nhiều trà sữa như vậy.

“Mời mày uống.” Cái cằm duyên dáng của nữ sinh khẽ hếch lên: “Uống không hết thì hôm nay đừng ai nghĩ đến chuyện rời đi.”

“Hứa Sơ Tranh, mẹ nó mày nói cái gì đó? Mày là cái thá gì!”

Nữ sinh sơn móng tay đỏ rực lập tức bùng nổ, xông về phía Sơ Tranh.

Chúc Tử An tiến lên một bước, ỷ vào mình cao lớn, đè nữ sinh móng đỏ lại như đè một con gà.

“Chúc Tử An, việc này chẳng liên quan gì đến anh, anh cũng muốn ra mặt thay cô ta à.”

“Vị học muội này, người ta mời cô uống trà sữa mà cô còn không vui à?” Chúc Tử An cười lạnh một tiếng: “Đừng có không biết tốt xấu.”

Chúc Tử An hung dữ, làm nữ sinh móng đỏ lập tức sợ hãi.

Nói thế nào thì cô ta cũng chỉ là một đứa con gái.

Ở trước mặt nữ sinh diễu võ giương oai thì được, nhưng đối mặt với một nam sinh có ưu thế tuyệt đối hơn mình, cô ta nào dám làm loạn, chỉ có thể oán hận trừng Sơ Tranh.

Không hiểu tại sao cô lại có quan hệ với Chúc Tử An.

Cũng không thể trên đường đi mua trà sữa, hai người vừa gặp đã yêu, Chúc Tử An ra mặt vì hồng nhan chứ?

Rõ ràng cô ta đã nghe nói Chúc Tử An có người thích…

Dư Duyệt kéo nữ sinh móng đỏ về.

“Chúc Tử An, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, anh không cần thiết phải ra mặt vì cô ta.”

“Tôi không làm gì nha.” Chúc Tử An nhìn mấy anh em của mình: “Là học muội mời các cô uống trà sữa, chúng tôi chỉ giúp học muội xách lên thôi.”

Thuận tiện chặn đường không để bọn họ đi mà thôi.

Chúc Tử An cảm thấy việc này rất nhẹ nhàng.

Sơ Tranh rút tay ra, trên tay của cô có chút vết thương, cũng không tính là quá đẹp, nhưng khớp xương thon dài xinh đẹp.

Cô xoay người cầm trà sữa, màu sắc của trà sữa đối lập với tay cô, nhưng cũng không lộ vẻ khó coi.

Ngược lại còn có mấy phần mỹ cảm.

Sơ Tranh đưa trà sữa cho Dư Duyệt: “Uống đi.”

Nhiều trà sữa như vậy, không thể lãng phí.

Dư Duyệt một tay hất tay Sơ Tranh ra, trà sữa rơi xuống đất, mùi trà sữa tràn lan.

“Hứa Sơ Tranh, mày tránh ra cho tao.” Dư Duyệt tức giận.

Hứa Sơ Tranh này xảy ra chuyện gì vậy!

Mặc dù người vẫn là người này, âm thanh cũng không thay đổi, nhưng hành vi cử chỉ và giọng điệu của cô, rõ ràng giống như đã biến thành người khác.

Đáy lòng Dư Duyệt có chút bối rối, lúc này chỉ muốn rời khỏi đây.

Sơ Tranh thu tay lại: “Không phải chúng mày muốn uống trà sữa à?”

Mua cho nhiều trà sữa như vậy, mà còn dám ở đó rống ta.

Xứng đáng với số trà sữa ta mua sao?

“Tránh ra!” Dư Duyệt chịu đựng nghi hoặc dưới đáy lòng, lớn tiếng quát.

“Uống xong là có thể đi.” Giọng điệu Sơ Tranh bình thản, nhưng tuyệt không có chỗ thương lượng.

Các ngươi bảo ta mời các ngươi uống trà sữa, nói lời thì phải giữ lời, nhất định phải mời nha!! Những thứ này đều chuẩn bị cho các ngươi đấy!

Sắc mặt Dư Duyệt cực kém: “Mày có bệnh à!”

Cô ta quay người muốn rời đi theo một con đường khác.

Mấy người Chúc Tử An nhanh chóng cắt đứt đường lui của đám người Dư Duyệt.

Đọc truyện chữ Full