TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 245: Tan học đừng đi (6)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

“Hứa Sơ Tranh…” Dư Duyệt chỉ vào Sơ Tranh: “Con mẹ nó mày nhặt lên cho tao.”

“Không đấy.”

Sơ Tranh hơi giương cằm lên.

Dư Duyệt tức giận không nhẹ, lao thẳng về phía cô, bạn học xung quanh lập tức tản ra.

“Hứa Sơ Tranh, mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không.” Mặt mũi Dư Duyệt tràn đầy tức giận, bước nhanh tiến đến, dường như muốn động thủ.

Sơ Tranh và Dư Duyệt cách nhau một cái bàn đổ xuống đất.

Sơ Tranh lần nữa bay lên đạp một cước vào cái bàn.

Bàn học ma sát với mặt đất, phát ra tiếng kẹt kẹt chói tai, nhanh chóng vọt tới chỗ Dư Duyệt.

Dư Duyệt không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ có động tác này.

Bàn học cứ như vậy đụng vào chân cô ta, làm cả người cô ta ngã về phía sau.

Bàn ghế ào ào đổ một mảnh.

Trong mảnh hỗn độn, nữ sinh thần sắc thản nhiên hất cằm lên, lạnh lùng nhìn cô ta xấu mặt, nhưng cũng không có sự đắc ý của người chiến thắng.

Văn phòng.

Cô đến chưa tới hai ngày, mà đã vào văn phòng tới hai lần, Sơ Tranh cũng cảm thấy tần suất này rất nhanh.

“Hai em làm gì trong phòng học, hả? Còn ra dáng học sinh không? Các em đến đây để học hay là đến đánh nhau?”

Người dạy bảo lần này không phải cô Chu, mà là chủ nhiệm giáo dục.

Hình tượng tiêu chuẩn thường thấy nhất của chủ nhiệm giáo dục trong tiểu thuyết thanh xuân vườn trường chính là —— người đàn ông trung niên có mái tóc Địa Trung Hải, bụng bia, đầy mỡ.

Chủ nhiệm giáo dục đã nhìn thấy Sơ Tranh đạp bàn, cho nên Sơ Tranh không có cách nào vứt cái nồi này đi được.

Có chút sầu.

Quả nhiên không thể động thủ lúc nhiều người.

Lần sau không thể làm như thế… Cố gắng không làm như vậy nữa.

“Chủ nhiệm, Dư Duyệt ném sách của em trước.” Sơ Tranh lên tiếng trước.

Hai chân Dư Duyệt mơ hồ còn có cảm giác đau.

Nghe thấy Sơ Tranh xác nhận, lập tức tức giận trừng mắt nhìn Sơ Tranh.

Cô ta vừa muốn nói chuyện, thì chủ nhiệm giáo dục đã cắt đứt: “Dư Duyệt, thành tích của em tốt, tôi biết, nhưng em ở trường học làm xằng làm bậy, đây là chuyện một học sinh như em nên làm hả?”

Chủ nhiệm giáo dục cầm một cây thước, gõ vang trên bàn làm việc.

Ông ta không phải cô Chu, nói chuyện rất thẳng thắn, hoàn toàn không có ý giữ cho Dư Duyệt chút mặt mũi nào.

Ở trước mặt chủ nhiệm giáo dục, Dư Duyệt dường như cũng thu liễm hơn.

Há miệng ra, nhưng nửa ngày cũng không nói nên lời.

“Xin lỗi thầy, em chỉ đùa với bạn học Hứa một chút.” Dư Duyệt cúi đầu nhận sai.

“Em cũng chỉ đùa với bạn học Dư một chút.” Sơ Tranh lập tức tiếp lời.

Chủ nhiệm giáo dục: “…”

Hai người này coi chủ nhiệm giáo dục như ông ta thành tên thiểu năng à?!

“Chủ nhiệm, cái kia…” Bên ngoài phòng làm việc, có giáo viên gõ cửa: “Thầy đang bận à?”

Chủ nhiệm giáo dục đang tức giận, đột nhiên bị người ta cắt ngang, sắc mặt cũng rất khó coi: “Có việc gì?”

“Chuyện đó, tôi mang người nhà của học sinh mới chuyển trường đến nói chuyện với thầy.”

Chủ nhiệm giáo dục gật đầu, quay đầu lại là vẻ mặt nghiêm khắc: “Tôi không quan tâm là ai gây sự trước, nhưng ở trường học thì phải có dáng vẻ của học sinh, tự kiểm điểm lại lỗi lầm của các em cho tốt, phạt quét dọn sân thể dục một tuần, ngoài ra phải viết bản kiểm điểm hai ngàn chữ nộp lên đây, về đi.”

Hai tay Sơ Tranh đút trong túi, thong dong trấn định đi ra khỏi văn phòng.

Giáo viên dẫn một nam sinh vào.

Trên hành lang bên ngoài có một nam sinh đang đứng.

Đồng phục mặc trên người không giống đồ của trường bọn họ, có chút giống đồng phục trường tư nhân, tục xưng là trường học quý tộc.

Áo khoác đồng phục không kéo khóa, bên trong là áo sơ mi trắng, hai nút trên cùng mở ra, lộ ra cần cổ thon dài và xương quai xanh tinh xảo của hắn.

Trên mặt nam sinh có mấy vết thương xanh tím, khóe mắt và khóe miệng là nghiêm trọng nhất, xem ra đã trải qua chuyện gì đó.

Mặc dù mang theo vết thương, nhưng vẫn có thể nhìn ra nam sinh cực kỳ đẹp trai.

Nhưng lúc này nam sinh nhìn qua có chút u ám, đem đến cho người ta cảm giác không tốt lắm.

Sơ Tranh vòng qua nam sinh đi về phòng học của mình.

Dư Duyệt trực tiếp cúp tiết học buổi chiều, không trở về.

Tiết học thứ hai vào buổi chiều.

Cô Chu đột nhiên tới, mang theo nam sinh Sơ Tranh gặp bên ngoài phòng chủ nhiệm giáo dục kia.

“Đây là bạn học mới chuyển đến…”

Cô Chu vừa nói, thì phía dưới liền sôi trào.

“Học sinh chuyển trường đến à? Sao trước đó chưa từng nghe nói sắp có người chuyển đến nhỉ.”

“Trên mặt đều là vết thương… không phải đánh nhau nên bị trường cũ khai trừ chứ?”

“Cậu ấy rất đẹp trai nha!” Nữ sinh nào đó nhỏ giọng hưng phấn.

“Trên mặt cậu ta có vết thương, thế mà cậu cũng có thể nhìn ra là đẹp trai à?” Nam sinh nào đó sinh không phục.

“Cũng không phải vết thương đầy mặt, phải xuyên qua vẻ ngoài để nhìn thấu bản chất.” Nữ sinh phản bác.

Trên mặt nam sinh có vết thương, nhưng chỉ là xanh tím, không sưng lên.

Ngũ quan hết sức rõ ràng, quả thật có thể nhìn ra là rất đẹp trai.

“Mang theo vết thương, cũng là một kiểu đẹp hư hỏng nha! Mấy nam sinh thối như các cậu thì biết cái gì.”

“Vâng vâng vâng, chúng tôi không hiểu, người cậu si mê cũng là nam sinh thối.”

“…”

Cô Chu trầm mặt: “Yên lặng!”

Tiếng thảo luận phía dưới lập tức im bặt.

“Em tự giới thiệu về mình đi.” Cô Chu nói với nam sinh đứng ở cửa ra vào.

Từ trong giọng nói của cô Chu, có thể nghe ra bà ta đối với nam sinh này cũng không hoan nghênh lắm.

Nam sinh đi đến bục giảng, dưới cái nhìn hưng phấn và chăm chú của đám nữ sinh, hơi há miệng ra: “Kỷ Thành.”

Nam sinh nói xong cũng không có phía sau nữa.

Không khí trong phòng học lâm vào lúng túng.

Cô Chu đánh vỡ không khí vi diệu này: “Bạn học Kỷ Thành, trước tiên em ngồi…”

Bà ta quan sát một vòng quanh phòng học, phát hiện chỉ còn chỗ kế bên Sơ Tranh là còn trống.

“… Ngồi chỗ đó trước đi.”

Học sinh phía dưới nhìn về phía Sơ Tranh, các nữ sinh ẩn ẩn có chút thất vọng.

Kỷ Thành không gật đầu, cũng chẳng nói chuyện, trực tiếp đi về vị trí cô Chu chỉ.

Sơ Tranh nằm sấp trên bàn, mặt hướng ra phía bên ngoài.

Sau khi Kỷ Thành ngồi xuống, vừa thoáng nhìn liền thấy cô đè lên một trang giấy, trên đó viết ba chữ to “giấy kiểm điểm”.

Ba chữ kia viết đến vừa hợp quy tắc lại vừa xinh đẹp.

Nhưng nhìn xuống dưới thì thấy trống rỗng.

Kỷ Thành rủ mắt xuống, thờ ơ ngồi xuống.

Tiếu học này không phải của cô Chu, nên sau khi sắp xếp cho Kỷ Thành xong liền đi.

Giáo viên lên lớp biết có học sinh mới chuyển đến, Kỷ Thành vẫn chưa kịp nhận sách giáo khoa mới, nên giáo viên bảo hắn xem chung sách với bạn cùng bàn trước.

Nhưng mà…

Trên bàn của bạn cùng bàn, trừ giấy kiểm điểm kia, thì đến một quyển sách cũng không thấy.

Kỷ Thành nhìn nữ sinh nằm sấp trên mặt bàn, không biết là đã ngủ hay đang suy nghĩ lý tưởng nhân sinh gì đó, rồi hắn thu lại tầm mắt, nhìn chằm chằm vào mặt bàn bắt đầu xuất thần.

“Cái kia… cậu dùng của tớ trước đi.”

Nữ sinh bàn kế bên cẩn thận đặt sách lên bàn của hắn.

Kỷ Thành ngước mắt, không cự tuyệt, nhưng cũng không mở ra.

Kỷ Thành ngây ngẩn một hồi, chờ hắn lấy lại tinh thần, ánh mắt quét qua bạn cùng bàn của mình.

Không biết cô đã ngồi dậy từ lúc nào, đang cầm bút viết chữ.

Giấy kiểm điểm đã viết được nhiều hơn bốn hàng.

Từng chữ viết cực chậm, nhưng chữ cô viết ra rất xinh đẹp, từng chữ giống như chữ in.

Có lẽ là phát giác được ánh mắt của hắn, nữ sinh liếc mắt nhìn qua, lạnh như băng lên tiếng: “Nhìn cái gì?”

Kỷ Thành thu lại tầm mắt, tiếp tục ngẩn người.

Sau khi tan học có bạn học dẫn hắn đi nhận sách.

Chờ Kỷ Thành ôm sách về, vừa lúc nhìn thấy có một nam sinh đứng ở vị trí của hắn, nói chuyện với nữ sinh kia.

“Tiểu học muội, ầy, sách lấy về cho em rồi đây.” Chúc Tử An nằm sấp trên bàn: “Nghe nói hôm nay em lại xảy ra xung đột với Dư Duyệt?”

“Ừ.”

“Trâu a.” Chúc Tử An giơ ngón cái lên.

Chúc Tử An còn muốn nói gì nữa, nhưng đột nhiên có cảm giác bên cạnh có người đang đứng.

“Đây là chỗ ngồi của tôi.” Âm thanh không chút chập chùng của nam sinh vang lên.

Chúc Tử An không đứng dậy, cứ giữ tư thế nằm sấp trên bàn như vậy, nhìn nam sinh một chút, một lát sau mới đứng dậy: “Tiểu học muội, anh đi trước.”

Đọc truyện chữ Full