Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Quách Chấn bay đến giữa không trung, đụng vào một người đang rơi từ không trung xuống, hai người ngã sầm xuống đất.
Thân thể cao lớn của Thiên Cẩm Thử theo sau nện xuống.
Sơ Tranh đáng tiếc thu tay lại, tránh sang phía bên cạnh.
Thiên Cẩm Thử quá lớn, toàn bộ thân thể nện xuống, giống như núi nhỏ sụp đổ, đất sụp núi nứt.
Chỗ đứng của Sơ Tranh, vừa vặn sượt qua lông cứng trên người Thiên Cẩm Thử, làn váy Sơ Tranh bay lên, nữ tử dáng vẻ trấn định lạnh nhạt, thoáng như thế ngoại cao nhân.
Nhưng mà lúc này Sơ Tranh đang kéo căng gương mặt nhỏ lại nghĩ là: Mẹ ơi, hù chết người, thiếu chút nữa là bị đập trúng rồi.
Dường như Thiên Cẩm Thử muốn xoay người, nhưng kết quả thử mấy lần cũng không dậy được.
Sơ Tranh đi lên phía trước mấy bước, bỗng nhiên nhìn thấy cái bóng của mình.
Đôi mắt Thiên Cẩm Thử màu đỏ, thông thấu sáng tỏ, giống như một chiếc gương.
Sơ Tranh nhìn cái bóng bên trong, cảm thấy dung mạo nguyên chủ rất đẹp.
Sơ Tranh xích lại gần nhìn một chút, gương mặt lớn chừng bằng bàn tay, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp…
“Chít —— “
Tiếng kêu thêm thảm đầy tức giận của Thiên Cẩm Thử làm Sơ Tranh cả kinh lui lại hai bước.
Làm gì nha!
Chỉ nhìn một chút, kêu cái gì mà kêu!
Nhưng Thiên Cẩm Thử hiển nhiên cũng không phải kêu thảm vì Sơ Tranh, mà ở một bên khác, có người đang làm gì đó với nó.
Thân thể Thiên Cẩm Thử quá to lớn, lúc ngã xuống cũng giống như một ngọn núi, Sơ Tranh đứng ở chỗ này, người bên kia căn bản không nhìn thấy.
“Nhanh moi tim nó ra, lát nữa nó khôi phục lại thì mất cơ hội đấy.”
“Tiểu súc sinh này da lông cũng quá cứng, cắt không ra.”
“Để ta đến!”
Bên kia có âm thanh truyền tới.
Thiên Cẩm Thử là Thánh Thú, có trí thông minh giống như nhân loại bình thường, hơn nữa còn có thể nói chuyện.
Nó nhìn con người nhỏ bé trước mặt, trong con ngươi đỏ như lửa tràn đầy tuyệt vọng và phẫn nộ.
Sơ Tranh dựa vào gần một chút, hỏi nó: “Ngươi có gì bán không?”
Thiên Cẩm Thử hơi chớp mắt.
Sơ Tranh lấy hỏa tinh ra: “Ngươi tùy tiện bán cho ta chút gì đó, chỗ này đều là của ngươi.”
Thiên Cẩm Thử trông thấy hỏa tinh, con ngươi lập tức phát sáng.
Thiên Cẩm thử há to miệng, một đóa hoa được huyền khí bao trùm bị nó phun ra
Sơ Tranh: “…”
Nó, nó phun từ trong miệng ra!! Quá phận!!!
Thiên Cẩm Thử không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt biểu thị, cái này cho ngươi, hỏa tinh cho nó.
So với đóa hoa này, hỏa tinh đối với nó càng hữu dụng hơn.
Sơ Tranh đưa hỏa tinh cho nó, Thiên Cẩm Thử một ngụm nuốt trọn mười cái hỏa tinh.
Sơ Tranh dùng nhánh cây kéo đóa hoa kia qua, chọc chọc, thứ đồ chơi này là gì đây, dáng dấp y như một bông hoa dại thế này.
Hoa: Ngươi mới là hoa dại, cả nhà ngươi đều là hoa dại!
Đóa hoa kia có năm cánh, cứ như vậy nở ra, hiện lên màu lam nhạt, trên cánh hoa còn có đường vân như ngọn lửa, nhưng nhìn chung mà nói, hoa này… dáng vẻ bình thường, không có gì là lạ.
Sơ Tranh đang nghĩ ngợi, trong đầu tự động hiện ra một cái tên —— hoa Vân Diễm.
Cứ như vậy mà dùng, nếu đang ở cấp bậc Huyền Hoàng trở xuống, thì có thể trực tiếp thăng lên một cấp.
Nếu như luyện chế đan dược, vậy dược hiệu sẽ lớn hơn.
Không thể nhìn về ngoài a.
Lúc Sơ Tranh đang nghĩ xem nên xử lý bông hoa này thế nào, thì cái núi nhỏ bên cạnh bỗng nhiên tản ra một nguồn sức mạnh mênh mông.
Sơ Tranh kéo hoa Vân Diễm, nhanh chóng chạy qua.
Những sợi lông cứng trên người Thiên Cẩm Thử bắt đầu mềm lại, biến thành những sợi lông màu vàng mềm mại.
Xung quanh nó quanh quẩn một cỗ huyền khí, đám người bên kia đều bị cỗ huyền khí này đánh bay.
“Nó muốn thăng cấp!”
“Không thể để nó thăng cấp!”
“Mau giết chết nó!”
Lúc này trong mắt Sơ Tranh đều tràn ngập những sợi lông mềm mại kia.
Nhìn qua có vẻ khi sờ lên rất thoải mái…
Ngón tay Sơ Tranh cọ xát trên người.
Không để cô thấy thì coi như xong.
Nhưng nhìn thấy rồi thì nhất định phải lên sờ một cái.
Nghe thấy đám người này muốn giết chết nó, Sơ Tranh xách hoa Vân Diễm trên mặt đất lên đập tới: “Này!”
Hoa Vân Diễm xẹt qua không trung, người bên kia còn tưởng là ám khí, nên lập tức vung huyền khí ra, hoa Vân Diễm bị đánh lệch ra, đụng vào thân cây bên cạnh, rồi bay ngược về.
Lúc này những người kia mới nhìn rõ đó là cái gì.
Hoa Vân Diễm!
Thứ này là hi hữu phẩm, đương nhiên đối với bọn họ mà nói, thì lực hấp dẫn không lớn lắm.
Sơ Tranh cũng thấy rõ người bên kia.
Bí cảnh chỉ có người từ ba mươi tuổi trở xuống mới có thể tiến vào, nhưng mấy người này, nhìn thế nào cũng không thấy giống như người dưới ba mươi tuổi.
Bốn người đồng thời nhìn về phía Sơ Tranh ném hoa Vân Diễm, gương mặt lộ vẻ cảnh giác.
“Tiểu nha đầu bớt xen vào việc của người khác đi.”
Sơ Tranh cho đối phương một ánh mắt lạnh lùng.
Bốn người nhìn nhau vài lần, còn chưa giao lưu xong, thì một nam nhân trong đó bỗng nhiên trượt xuống đất.
“Thứ gì vậy!”
Nam nhân kia hét lớn một tiếng, huyền khí trong tay đồng thời quét về phía chân mình.
Nhưng mà huyền khí chỉ vạch ra trên mặt đất một khe rãnh, thứ bắt lấy nam nhân không hề bị tổn hại, nam nhân trực tiếp đụng vào thân cây cách đó không xa.
Hai chân giang rộng ra, đụng vào chính giữa.
Đầu ngón tay Sơ Tranh vân vê ngân tuyến, nhẹ nhàng túm lại, nhìn có vẻ đau nha.
“A!”
“Soạt!”
“Bịch!”
Ba nam nhân còn lại, lấy tư khế khác nhau đụng vào thân cây.
Bọn họ không thấy thứ túm mình là gì, chỉ cảm thấy mắt cá chân mát lạnh, sau đó cả người bị kéo bay lên.
Ở nơi này người có hiềm nghi duy nhất chính là Sơ Tranh!
Mấy người cấp tốc trấn định lại, ăn ý phát động công kích.
Sơ Tranh đứng tại chỗ, bình tĩnh nhìn huyền khí lướt nhanh qua cây cối.
Khi huyền khí sắp đụng tới, thân thể đột nhiên bay lên, cô vững vàng đứng giữa không trung, huyền khí va chạm ở phía trên, làm góc áo cô bay phấp phới.
Bốn người không thể tin ngửa đầu nhìn Sơ Tranh.
Huyền Sư phải tu luyện tới Huyền Đế mới có thể bay được trong không gian trống rỗng không có bất kỳ vật gì để mượn lực, tiểu cô nương này nhìn qua mới bao nhiêu tuổi, mà đã là Huyền Đế rồi sao?
Phải biết Huyền Đế của bốn nước cộng lại, cũng không nhiều hơn hai mươi người.
Đương nhiên bề ngoài cũng không phải tiêu chuẩn để đánh giá thực lực.
“Xin hỏi đại danh của cô nương là gì.”
Người phía dưới không tiếp tục phát động công kích nữa, ngược lại lên tiếng hỏi thăm.
“Quân Sơ Tranh.”
“Quân…” Người phía dưới đổi sắc mặt: “Cô nương, trong bốn quốc gia này không có ai họ Quân.”
“Ồ, họ của ta chính là như thế.” Sơ Tranh nói: “Có ý kiến?” Họ gì còn phải báo cáo với ngươi à! Quản rộng như vậy làm gì!
Một người trong đó dường như muốn lý luận, bị người ngăn lại, thái độ của hắn bỗng nhiên hữu hảo hơn: “Không có, cô nương tuổi còn trẻ, mà đã có thực lực như thế, tất nhiên không phải là người phàm phu tục tử.”
“Cô nương, vừa rồi vô ý mạo phạm, nhưng mà Thiên Cẩm Thử này, quả thật chúng ta rất cần, xin cô nương giơ cao đánh khẽ.”
“Ta cũng cần.” Lông xù sờ sờ rất dễ chịu, hơn nữa còn lớn như vậy, có thể lăn lộn ở trên đó!!
“Cô nương muốn dùng Thiên Cẩm Thử làm gì?” Đối phương thương lượng, bọn họ chỉ cần trái tim, nếu như Sơ Tranh cần những thứ khác, vậy cũng không nên cứng đối cứng làm gì.
“…”
Sơ Tranh trầm mặc một hồi: “Mắc mớ gì tới ngươi.”
“Cô nương, mọi người đều đi ra ngoài, có thể không kết thù thì không nên kết thù đúng không, chúng ta cũng không có ân oán gì, Thiên Cẩm Thử này nói thế nào cũng là huynh đệ chúng ta hợp lực đối phó được.”
“Ta muốn toàn bộ.” Sơ Tranh bổ sung một câu: “Sống.” Chết thì có ích gì nữa!
“…”
Có người tính khí nóng nảy, mở miệng uy hiếp: “Tiểu nha đầu, ngươi đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Ngươi mời rượu?”
“…”
Mời rượu gì chứ! Tiểu cô nương này đầu óc có vấn đề à!