Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hắc Huyền Thạch là cái gì Sơ Tranh không biết.
Nhưng nhất định có thể tiêu xài.
Bằng không thì Vương Giả sẽ không lấy ra.
Vị diện này, có lẽ đang muốn cô giao lưu với mấy cục đá loạn thất bát tao ấy.
Sơ Tranh tìm tới một thành trì, đây là thành trì gần nơi bí cảnh mở ra nhất, người bên trong cũng đang thảo luận chuyện bí cảnh.
Hôm nay là ngày cuối cùng của bí cảnh, nghe ý tứ của những người này, nếu như không phải bởi vì từ bí cảnh đi ra ngoài sẽ là truyền tống ngẫu nhiên, thì có lẽ những người này đã nằm vùng cướp bóc.
Không biết là vì bí cảnh bị phá hay là vì người bên trong?
Sơ Tranh rất bực bội, cả người đều tản ra hai chữ “lạnh lùng”.
“Đây không phải là đại hoàng nữ của Tĩnh Nguyên sao? Sao nàng lại đi một mình…”
“Khẳng định là khi ra bị phân tán với người của mình chứ sao.”
“Trên người nàng có đồ gì tốt không nhỉ?”
“Không biết, đi theo xem một chút…”
“Sở Ứng Ngữ thực lực không kém, vạn nhất nàng không đi một mình, sẽ gây phiền toái.”
“Sợ cái gì, chúng ta lại không làm gì cả, chỉ đi theo nàng xem một chút.”
Mấy người lén lén lút lút đuổi theo Sơ Tranh.
Sơ Tranh đi qua đường phố, trên đường đi có không ít người chỉ trỏ cô.
Nơi này là lãnh thổ của Tĩnh Nguyên quốc, người biết Sở Ứng Ngữ cũng không phải số ít.
Có mấy người đi theo cô, bọn họ không động thủ thì Sơ Tranh cũng lười quản.
Sơ Tranh tùy ý chọn một cửa tiệm đi vào.
“Ôi, đại hoàng nữ điện hạ, mời vào.”
Sơ Tranh cũng lười sửa chữa mình không phải Sở Ứng Ngữ.
Ai bảo con chó điên kia có dung mạo giống mình chứ.
“Đại hoàng nữ điện hạ muốn mua gì ạ?” Người đón tiếp chính là chưởng quỹ, nhiệt tình lại tôn kính: “Ngài tùy tiện xem, tiệm này của chúng ta tuy nhỏ, nhưng đồ vật rất tốt.”
Sơ Tranh quét mắt một vòng: “Quả thực rất nhỏ.”
Chưởng quỹ: “…”
Hắn chỉ nói một câu khách sáo thôi mà.
“Đại hoàng nữ điện hạ nói đúng.” Chưởng quỹ trấn định nét mặt, lập tức tiếp lời.
Trong tiệm này bán dược liệu và đan dược, Sơ Tranh thấy choáng đầu, cố gắng duy trì vẻ mặt lạnh lùng, chỉ vào đồ vật trên kệ: “Cái kia.”
Vật kia được đặt ở chỗ cao nhất, hơn nữa còn dùng không ít thứ làm nền, nhất định đáng tiền!
Biểu cảm của chưởng quỹ có chút cổ quái, khi Sơ Tranh nhìn qua thì bày ra khuôn mặt tươi cười, đi qua lấy bình nhỏ xuống.
“Điện hạ, thứ này không thể dùng nhiều.”
“Ta cũng không ăn.”
“Vâng, dĩ nhiên không phải cho điện hạ dùng.” Chưởng quỹ gật đầu nói phải: “Bởi vì dược hiệu có chút lớn, cho nên khi điện hạ dùng nên chú ý.”
Sơ Tranh: “…”
Ta thật sự không ăn!
“Cái này đủ chưa?” Sơ Tranh đưa Hắc Huyền Thạch cho chưởng quỹ.
Chưởng quỹ trông thấy Hắc Huyền Thạch, cả người đều bị dọa đến run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ào ào: “Điện hạ, chút vật nhỏ ấy không đáng tiền, tặng ngài, tặng ngài.”
Điện hạ khẳng định là đang khảo nghiệm hắn!
Thứ này có thể không đủ sao?
Hắc Huyền Thạch a!
Thứ này có thể mua lại cả cái tiệm của hắn! Không, mua cả tòa thành cũng không phải là vấn đề!
Sơ Tranh ném Hắc Huyền Thạch lên quầy.
Chưởng quỹ cũng không dám lấy: “Điện hạ, ngài đây không phải là đang muốn mạng của ta sao? Ngài đừng đùa tiểu nhân mà.”
“Giao dịch.” Sơ Tranh lắc lắc bình nhỏ trong tay.
“Khoan đã điện hạ…”
“Điện hạ!”
Chưởng quỹ đuổi theo Sơ Tranh ra ngoài, dáng vẻ lo lắng kia, làm người bên ngoài tưởng là Sơ Tranh mua đồ không trả tiền.
Chưởng quỹ hãi hùng khiếp vía trở lại trong tiệm.
Thứ này là khoai lang nóng bỏng tay, chưởng quỹ không dám giữa lại.
Lập tức liên hệ với các gia tộc nổi danh rèn đúc trong thành, đưa cái viên Hắc Huyền Thạch này ra.
Mà tin tức này không biết lọt ra ngoài bằng cách nào, người trong toàn thành đều biết, đại hoàng nữ điện hạ dùng Hắc Huyền Thạch có thể mua xuống một tòa thành đi mua một bình thuốc.
Thuốc này đáng tiền thế à?
Nhưng trải qua nghe ngóng, thì biết cửa tiệm kia không lớn, nhìn là biết không phải nơi có nhiều thứ tốt.
Cho nên đại hoàng nữ chỉ là phá sản dùng Hắc Huyền Thạch đi mua một bình thuốc chẳng ra sao cả.
Chưởng quỹ cảm thấy may mắn vì mình đã có dự kiến từ trước.
Hắn cũng không dám đòi tiền, tương đương với tặng không, dù sao nếu đại hoàng nữ hối hận rồi trở về tìm hắn, vậy nếu mà hắn nói bán thì thảm rồi.
Sơ Tranh cảm thấy rất phiền.
Đã nói rất nhiều lần là cô không phải Sở Ứng Ngữ.
Chẳng lẽ lại muốn cô viết sau lưng mấy chữ to “ta không phải Sở Ứng Ngữ” nữa mới chịu à?
Sở Ứng Ngữ con chó điên này, sao lâu như vậy mà không chịu online chứ!
Online đi để xử lý nàng ta một lần cho hả giận!
【… Tiểu tỷ tỷ chúng ta là hệ thống bại gia, không có chuyện gì là không thể dùng tiền giải quyết, đừng bạo lực như vậy được không? 】 Nếu cô còn như vậy nữa, ta sẽ rất ngượng ngùng khi nói chuyện với hệ thống sát vách đấy.
Sơ Tranh: “Ta cũng không nói không phá sản, ta xử lý nàng ta một lần cho hả giận trước rồi phá sản sau thì có làm sao?”
Dù sao cũng có ba lần, không thể lãng phí.
Phải tiết kiệm.
Tiết kiệm là mỹ đức nha.
Có cảm giác hôm nay mình lại là một người tốt nha.
【…】 Tiểu tỷ tỷ xin cô đừng dùng linh tinh cái từ người tốt này nữa!!
Sơ Tranh: “Cái trò chơi này của bọn mi thiết lập cũng rất hợp lý nha.”
【…】 Khi đối với cô có chút thuận lợi thì cô nói hợp lý, khi gây bất lợi cho cô thì cô liền mắng ta là Vương bát đản! Sao cô lại cố tình gây sự như thế chứ!
Vương Giả tức giận đến nói không nên lời.
Tâm cơ tắc nghẽn offline đi chữa thương.
Sơ Tranh ôm Thiên Cẩm Thử sờ một hồi, cả người nhìn qua có chút mệt mỏi.
Chít ——
“Đừng kêu.” Sơ Tranh ấn đầu Thiên Cẩm, chẳng phải chỉ sờ lông chút thôi sao, có làm gì ngươi đâu, yên tĩnh một chút không được à!
“Ta không có!” Thiên Cẩm Thử giận dữ nói.
Sơ Tranh và Thiên Cẩm Thử liếc nhau.
—— không phải ngươi?
—— không phải!
Thiên Cẩm Thử rất tức giận, nó không có việc gì kêu loạn làm gì chứ?!
Sơ Tranh quay đầu đánh giá gian phòng.
Bây giờ cô đang ở trong một cái khách điếm, gian phòng bày biện đơn giản, vừa nhìn là đã thấy hết.
Cửa phòng không biết đã mở ra từ lúc nào.
Nhưng Sơ Tranh không cảm giác được gian phòng có gì đó.
Móng vuốt nhỏ của Thiên Cẩm Thử nắm lấy y phục Sơ Tranh, tròng mắt xoay tròn không ngừng: “Tại sao ta lại nghe thấy có tiếng sưu sưu nhỉ.”
Sơ Tranh nghiêm túc sờ hai lần: “Ta cũng nghe thấy, chắc là quỷ phá.”
Thiên Cẩm Thử cất cao giọng: “Quỷ phá!”
Sơ Tranh nhìn nó: “Ngươi sợ à?”
Thiên Cẩm Thử: “… Không, không sợ! Ai nói ta sợ, quả thực là nói hươu nói vượn, vũ nhục chuột cách của ta, ta đây là Thần thú đấy, biết không? Thần thú! Mới không sợ!”
“Đó chính là sợ.” Sơ Tranh chắc chắn.
“…” Thiên Cẩm Thử nhe răng trợn mắt: “Đã nói ta không…”
“Ngươi nhìn bên kia xem có giống bóng quỷ không.”
“A!”
Thiên Cẩm Thử hét to một tiếng, vùi đầu vào trong ngực Sơ Tranh.
“Lá gan nhỏ như vậy, còn dám nói là Thần thú?” Sơ Tranh mặt không đổi sắc nói.
“Nhát như chuột ngươi chưa từng nghe qua à!” Thiên Cẩm Thử ồn ào.
Con thú nào đó lúc này đang ẩn thân đứng cách cửa phòng không xa: “…”
Các ngươi có thể nghiêm túc một chút không!
Cửa mở a!
Các ngươi không kiểm tra sao?!
Vào lúc nó đang nghi hoặc, thì đột nhiên có cảm giác dưới chân xiết chặt, sau đó toàn bộ cơ thể bị thứ gì đó trói chặt.
Bốp ——
Một con chim lớn, so với con người còn lớn hơn cả một vòng bị ném xuống đất, đụng bay cái bàn trong phòng, rầm rầm một trận.
Chim lớn ngẩng đầu nhìn lại, nữ tử ôm Thiên Cẩm Thử đã lui đến bên giường, thần sắc hờ hững nhìn nó.
Vào lúc chim lớn đang có chút mờ mịt, cánh môi nữ tử khẽ mở: “Cái bàn này là do ngươi đụng hư.”
Chim lớn: “…”