TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 376: Trời giáng Phúc Bảo (18)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

“Xem xong chưa?”

Sơ Tranh buông quần áo ra.

Sở Vụ hơi há miệng, nửa ngày sau mới lên tiếng: “Vì sao em không bôi thuốc?”

“Bôi thuốc cũng không tốt lên được.”

Thái độ thờ ơ của Sơ Tranh làm Sở Vụ rất tức giận.

“Em không bôi thuốc, sao biết là không tốt lên được?” Có lẽ Sở Vụ phát giác được mình hơi thất thố, thoáng tỉnh táo lại: “Em đợi anh một chút.”

Sơ Tranh: “…”

Vừa rồi vật nhỏ mắng ta đúng không?

Sở Vụ cực nhanh tiến vào phòng, lấy hòm thuốc đi ra.

“Nằm sấp ở trên ghế sofa đi.” Sở Vụ nói: “Anh xử lý vết thương cho em.”

“Không cần.” Thật sự không tốt lên được.

Cô cũng không biết vì sao, có lẽ là vì đôi cánh kia…

Nghĩ đến cánh là thấy tức rồi!

“Nếu như em xảy ra chuyện gì, về sau ai thủ hộ anh?” Mặt mũi Sở Vụ tràn đầy nghiêm túc.

Sơ Tranh: “…”

Sao ta có thể xảy ra chuyện được!

Nói đùa gì thế!

Sơ Tranh bị Sở Vụ đè xuống ghế sofa, Sơ Tranh muốn đứng dậy, Sở Vụ trực tiếp ngăn chặn môi của cô.

Sơ Tranh nằm sấp ở trên ghế sofa, mặt mũi Sở Vụ tràn đầy nghiêm túc ngồi bên cạnh, xử lý vết thương trên lưng cô.

“Đau không?”

“Không đau.” Sơ Tranh ôm Phúc Bảo, hững hờ trả lời.

【…】 Trời ơi là trời, cơ hội tốt như thế, mà tiểu tỷ tỷ cứ buông tha vậy à.

Mỗi ngày Sở Vụ đều kiên trì xem vết thương cho cô, nhưng mà mấy ngày trôi qua, vết thương kia không hề có chút biến hóa nào.

“Em nói vô dụng.” Sơ Tranh kéo áo xuống: “Lần này hết hy vọng rồi chứ?”

“Vì sao?” Trái tim Sở Vụ đặc biệt đau đớn, giống như có người bóp chặt trái tim của hắn, đau đến cả hô hấp cũng khó khăn.

Hắn đau lòng vì cô.

Cô càng biểu hiện như không để ý, thì hắn lại càng đau lòng hơn.

“Không biết.” Sơ Tranh nghĩ nghĩ: “Có thể là bởi vì cánh của em.”

Sở Vụ giơ tay ôm lấy Sơ Tranh: “Là Chử Mậu làm sao?”

“Xem như thế đi.” Chử Mậu là đồng lõa, có một phần của hắn ta.

Chử Mậu…

Sở Vụ vẫn cảm thấy mình vô cùng máu lạnh.

Đồng thời cũng vô cùng tỉnh táo.

Sẽ không có quá nhiều cảm xúc với bất kỳ người nào cả.

Vậy mà giờ phút này, đáy lòng của hắn lại có hận ý sinh sôi.

Hắn muốn bắt Chử Mậu phải trả giá đắt.

“Vết thương của em làm sao mới có thể tốt lên.”

“Không biết.” Nếu như cô biết, thì còn có thể để hắn trông thấy sao.

Sở Vụ tránh khỏi phần lưng bị thương của Sơ Tranh, ôm chặt cô một chút.

Một đoạn thời gian sau đó, Sở Vụ đều nghĩ cách trị liệu vết thương cho cô, nhưng hiệu quả cực nhỏ.

“Vết thương ở trên người em, anh cứ như thế làm gì.” Sơ Tranh vuốt Phúc Bảo, không hiểu Sở Vụ cứ bày ra bộ dáng này làm gì.

“Anh khó chịu.” Sở Vụ nói một tiếng.

“Khó chịu chỗ nào? Bị bệnh?” Sơ Tranh giơ tay ra, sờ trán hắn một cái.

Bình thường.

Không phát sốt.

“Chỗ này.” Sở Vụ chỉ chỉ vào ngực mình: “Anh cũng không biết vì sao…”

Mỗi lần trông thấy vết thương của cô, liền đặc biệt khó chịu.

Sở Vụ buông mắt xuống, đường cong trôi chảy lưu loát nơi sườn mặt, mang theo mỹ cảm đặc thù của người đàn ông thành thục, đẹp đến mức làm cho người ta không rời mắt được.

Sơ Tranh ngứa ngáy trong lòng, tiến tới hôn hắn.

Sở Vụ trừng cô một cái, đứng dậy rời đi.

Không tim không phổi.

Hắn khó chịu vì cô, mà cô thì đến một chút cảm giác cũng không có.

Sơ Tranh: “…”

Không hôn thì không hôn, trừng ta làm gì.

Ngươi khó chịu ta hôn hôn ngươi, không phải sẽ tốt sao?!

Sơ Tranh thô lỗ sờ Phúc Bảo hai lần, tức giận nằm lại trên ghế sofa.

Không có thẻ người tốt để hôn hôn, ta còn có mèo để sờ.

Cuối tuần.

“Em dẫn anh tới đây làm gì?”

Sở Vụ nhìn lên tòa nhà trước mặt, bệnh viện Tân Nam?

Dẫn hắn đến bệnh viện làm gì?

Sơ Tranh dắt Sở Vụ đi vào cổng bệnh viện Tân Nam.

Bệnh viện Tân Nam vẫn chưa mở cửa kinh doanh, nhưng đã trang hoàng xong rồi, hoàn cảnh sáng ngời sạch sẽ, trong hành lang bày đầy cây xanh, đem đến cho người ta cảm giác vô cùng dễ chịu.

Sơ Tranh đẩy một cánh cửa ra, rồi đẩy Sở Vụ vào trong.

“Về sau anh làm việc ở chỗ này đi.”

Sở Vụ đầu tiên là sững sờ, sau đó lui ra khỏi phòng, nhìn bảng hiệu treo trên cửa phòng.

Phòng làm việc của viện trưởng?

Viện trưởng!

“Đừng nháo.” Sở Vụ nhíu mày: “Chỗ này…”

“Em mua.” Sơ Tranh nói: “Lúc trước không phải anh nói muốn đi làm sao?”

Mua… Mua?

Sơ Tranh khoanh tay trước ngực dựa vào cửa: “Nếu anh muốn đi làm, thì hoặc là ở đây, hoặc là ở trong nhà, không được đi chỗ khác.”

“Chào… chào bà chủ.” Lý Dân Hàng nghe nói Sơ Tranh đến, hấp tấp chạy tới.

“Ừ.” Sơ Tranh gật đầu, giới thiệu cho Lý Dân Hàng biết: “Đây là viện trưởng của các anh, Sở Vụ.”

Lý Dân Hàng kinh ngạc đánh giá Sở Vụ, còn trẻ như vậy sao?

Nhìn còn khá quen mắt…

Cái dung mạo này của Sở Vụ, Lý Dân Hàng rất nhanh liền nhớ tới.

Trước đó trên tin tức sự cố chữa bệnh gây náo loạn ấy, có hình của hắn… Nhưng mà nghe nói sự kiện kia chỉ là hiểu lầm, không có quan hệ gì với hắn.

“Chào Sở viện trưởng.” Lý Dân Hàng lập tức cười theo.

Sở • viện trưởng • Vụ: “…”

Sơ Tranh phân phó Lý Dân Hàng: “Anh dẫn hắn đi làm quen một chút đi.”

“Được, không thành vấn đề.”

“Sơ Tranh…”

Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: “Anh muốn ở trong nhà?” Cô tuyệt không để ý! Nhanh gật đầu một cái đi!

Quả thực Sở Vụ phát hiện Sơ Tranh càng ngày càng hạn chế hắn đi ra ngoài, lúc mới ở bên nhau, hắn còn có thể tự do ra vào.

Nhưng mà theo thời gian, mỗi lần hắn đi ra ngoài, nếu không phải cô đi theo, thì chính là không cho phép hắn ra ngoài.

Sở Vụ cứ như vậy mơ mơ hồ hồ lên làm viện trưởng.

Nhân viên trong bệnh viện biết được viện trưởng còn trẻ tuổi như thế, nữ thì tiếp nhận rất nhanh, mỹ nam nha, phạm sai lầm cũng có thể được tha thứ.

Nhưng nhân viên nam thì có chút cách ứng.

Viện trưởng phải dựa vào trình độ và năng lực để xem xét, Sở Vụ còn trẻ như vậy, dựa vào cái gì mà được làm viện trưởng, bảo bọn họ làm sao mà phục được.

Nhưng người này là do Sơ Tranh tự mình mang đến, vì đãi ngộ ở bệnh viện này quá tốt, nên đám người này cũng chỉ dám thảo luận âm thầm.

Sự cố chữa bệnh có liên quan tới Sở Vụ kia, tự nhiên cũng có người lôi ra thảo luận.

Thỉnh thoảng Sở Vụ nghe thấy, cũng chỉ coi như không nghe thấy.

Bệnh viện Tân Nam lần nữa khai trương, cũng không biết là ai dùng tiền mời các nhóm yêu ma quỷ quái —— truyền thông, đến đây cổ động.

Một đám ký giả viết bài, đặc sắc y như tiểu thuyết.

Đem bệnh viện Tân Nam thổi phồng đến mức có thể so sánh được với thắng cảnh nghỉ mát.

Các bác sĩ có danh tiếng ở các khoa, cũng được phí rất nhiều bút mực thổi phồng một phen.

Thiết bị khám chữa bệnh tiên tiến, bác sĩ chuyên nghiệp có trình độ cao, y tá được bồi dưỡng chuyên môn nghiệp vụ, có tố chất tốt.

Mang đến cho bạn mùa xuân ấm áp, cho bạn mái nhà che chở…

Sơ Tranh chỉ vào tờ : “Ai viết?”

Có thấy buồn nôn không chứ.

Lý Dân Hàng cười hắc hắc: “Tôi mời chuyên gia viết, rất hay phải không.”

Sơ Tranh: “…”

Thứ cho ta không thể gật bừa.

Cái này có lẽ là khoảng cách thế hệ đi.

Lý Dân Hàng làm việc vẫn rất năng suất, cũng không biết đào người thế nào, mà tóm lại bây giờ các bác sĩ nổi danh của các khoa đều tụ tập về bệnh viện này.

Bệnh viện Tân Nam không sợ không có bệnh nhân tới…

Không đúng.

Làm ăn quá tốt cũng không được nha.

Chuông báo động trong đầu Sơ Tranh kêu vang.

“Như vậy…” Sơ Tranh gọi Lý Dân Hàng tới: “Bệnh nhân đến khám bệnh, toàn bộ giảm giá 30%.”

Lúc đầu Sơ Tranh muốn miễn phí hoàn toàn.

Nhưng mà nghĩ lại thì thấy không được.

Nếu như hoàn toàn miễn phí thì bệnh viện sẽ quá tải, đến lúc đó gặp phải phiền phức, cô lại phải tới thu thập.

Lý Dân Hàng: “??”

Tôi từng nghe nói siêu thị và cửa hàng giảm giá.

Chứ chưa từng nghe nói khám bệnh được giảm giá đâu.

Bệnh viện không cần thủ đoạn để đẩy mạnh tiêu thụ mà…

Đọc truyện chữ Full