TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 408: Vô thượng tiên đồ (11)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

#Không re-up dưới mọi hình thức!

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Núi rừng nào đó.

Tịch Lan sắc mặt tái nhợt rúc vào ngực Thanh Tiêu, những người còn lại đứng ở xung quanh, sắc mặt ai cũng nặng nề.

“Tại sao thượng thần Sơ Tranh lại giúp con hung thú kia?”

Có người không chịu đựng nổi kiểu trầm mặc thế này, đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng.

Thân là người Thần giới, mà lại đi giúp đỡ hung thú, làm bạn với hung thú!

“Các ngươi nói chuyện đi?”

“Nói cái gì?” Thần tiên nào đó không nhịn được nói.

Bọn họ có thể nói cái gì?

Ai biết vì sao thượng thần Sơ Tranh đột nhiên lại muốn đứng về phe hung thú kia chứ.

“Hắc Hồ đã ra, mọi người vẫn nên nghĩ cách, làm thế nào để giải quyết chuyện này đi.”

“Hắn có thể ra được, còn không phải là vì thượng thần Sơ Tranh sao? Ta đã cảm thấy cái phong ấn kia bị phá quá nhanh, nếu có người ở bên ngoài hỗ trợ, vậy hết thảy đều có thể giải thích được.”

Ánh mắt Tịch Lan có chút tối sầm lại.

Nàng ta vùi mặt vào trong ngực Thanh Tiêu, không nhìn bất cứ kẻ nào.

“Sao thế?” Thanh Tiêu lo lắng hỏi.

“Không sao…” Tịch Lan nhu nhu nhược nhược lắc đầu.

Nàng ta phải nghĩ biện pháp, tranh thủ thời gian tách ra khỏi bọn họ.

Hắc Hồ vừa phá tan phong ấn, lực lượng hẳn là suy yếu…

Người thảo luận rất nhanh tìm ra một phương án, một nhóm người tách ra tìm Hắc Hồ, nếu tìm được tung tích thì đừng vọng động, mà hãy thông báo cho bọn họ.

Mặt khác phái người về Thần giới xin thêm viện binh.

Thanh Tiêu để Tịch Lan về Thần giới.

Tịch Lan đáp ứng, nửa đường lại tách ra khỏi đám người.

Nàng ta phải đi trước một bước, tìm được Hắc Hồ.

Sạt sạt sạt…

Lùm cây lay động, Tịch Lan nhìn sang bên kia, thiếu niên từ trong bụi cỏ chui ra ngoài.

Hắn thấy có người, sửng sốt một chút, chợt xoay người chạy.

Nhưng mà chưa chạy được hai bước, thân thể bỗng nhiên không động đậy được, ngay sau đó thân thể không theo khống chế lui về phía sau.

Cổ bị người bóp chặt, hắn nhìn thấy khuôn mặt ôn nhu như nước của nữ tử.

“Tiểu gia hỏa, trông thấy ta mà chạy cái gì?” Thanh âm nữ tử cũng dịu dàng, nếu như không phải nàng ta đang bóp lấy cổ mình, thì hắn hoàn toàn sẽ không cảm thấy nữ nhân này nguy hiểm.

Sắc mặt Ngân Sinh càng ngày càng khó coi.

“Nói cho tỷ tỷ biết, nữ nhân lúc trước ngươi đi theo kia, ở đâu?”

“Ta… Ta không biết.” Ngân Sinh gian nan lên tiếng.

“Hả?” Cánh tay đanh bóp lấy hắn của Tịch Lan hơi dùng sức: “Sao lại không biết chứ? Không phải ngươi theo chân nàng sao?”

“Ta… Ta thật sự… Không biết…” Ngân Sinh hô hấp khó khăn, hoảng sợ nhìn nữ tử cười dịu dàng trước mặt.

“Ngươi không nói, tỷ tỷ sẽ tức giận.”

Sắc mặt Tịch Lan chậm rãi trầm xuống.

Ngân Sinh lắc đầu.

Hắn không biết.

Hắn thật sự không biết.

Tịch Lan nhìn Ngân Sinh không giống như đang nói dối, đôi mắt đẹp nhíu lại, ánh sáng nguy hiểm hiện lên trong đó: “Có phải trong tay nàng có một con hồ ly màu đen không?”

Nước mắt Ngân Sinh cũng đã chảy ra.

Nhưng vẫn hung hăng lắc đầu.

“Cái gì cũng không biết?” Tịch Lan đột nhiên hừ lạnh một tiếng: “Phế vật.”

Tịch Lan ném hắn xuống đất, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm, một kiếm đâm vào bộ ngực hắn.

Thân thể thiếu niên lập tức biến trở về nguyên hình.

Tịch Lan tựa hồ đã định liệu Ngân Sinh không sống được, ngay cả ý nghĩ bồi thêm một kiếm cũng không có, trực tiếp lách mình rời đi.

Ngân Sinh nằm trên mặt đất, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào nơi nào đó, lực sinh mệnh đang không ngừng xói mòn.

Hắn phải chết sao?

“Be…”

Tiếng kêu nhỏ xíu, kéo ý thức dần dần tiêu tán của Ngân Sinh về.

Trong miệng hắn bị đẩy thứ gì đó vào.

Linh khí không ngừng tràn vào thân thể, ngừng lại lực sinh mệnh đang không ngừng xói mòn của hắn.

“Duyên phận tuyệt không thể tả, thế này mà không ăn thì cũng thật xin lỗi bản tôn.”

Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai Ngân Sinh, hắn còn chưa mở mắt, đã cảm giác được một loại khí tức kinh khủng.

Hắn giật mình một cái, bỗng nhiên mở mắt ra.

Đối diện với một đôi mắt đỏ rực.

Hồ ly màu đen giẫm lên bộ ngực hắn, đang hé miệng, lộ ra răng nanh…

“A!”

Ngân Sinh cả kinh hét to một tiếng.

Sau đó Hắc Hồ bị người ôm lấy: “Ta từng nói, không cho phép ăn những thứ này.”

Hắc Hồ kháng nghị: “Ngươi muốn bỏ đói bản tôn có phải không! Ngươi là đồ nhân loại nham hiểm, ta sớm biết ngươi không có hảo ý mà, sao ngươi lại ác độc như thế chứ!”

Ác… Ác độc?

Thẻ người tốt nói ta ác độc!

Để ta ác cho ngươi xem này!

Thế là Sơ • ác độc • Tranh giọng điệu lãnh đạm: “Ngươi không ăn cũng sẽ không chết.”

Hắc Hồ mài răng: “Ta đói!”

“Chịu đựng.” Cũng sẽ không chết, ồn ào cái gì. Sơ Tranh nhét Tiên Linh Diệp vào miệng hắn: “Ăn chút cỏ.”

Hắc Hồ bi phẫn muốn phun ra.

Ngày nào cũng bắt hắn ăn cỏ!

Ăn cỏ ăn cỏ ăn cỏ!

Hắn ăn đến muốn biến thành màu xanh luôn rồi đây này!

Vẫn chưa hoàn toàn phun ra, ngẫm lại lại thấy không được, hắn phải nhanh chóng khôi phục.

Khôi phục lại mới có thể giáo huấn nhân loại không biết xấu hổ này.

Cho nên Hắc Hồ tức giận nhai Tiên Linh Diệp.

Ngân Sinh phát hiện tiểu đệ nhà mình cũng ở bên cạnh, lúc này toàn bộ thân dê đều vòng thành một đoàn, bị dọa đến run lẩy bẩy.

Hắn nhanh chóng ôm chặt tiểu đệ của mình.

Trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn… Hắc Hồ trong ngực Sơ Tranh.

Tiểu Hồ Ly đang tức giận, nhai đến đặc biệt dùng sức, ánh mắt hung lệ.

Ngân Sinh cảm giác như hắn đang nhai xương cốt của mình, cùng với tiểu đệ của mình ôm nhau run lẩy bẩy.

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng hai canh giờ, tiêu hết hai mươi cái Tiên Linh Diệp. 】

Sơ Tranh: “…”

Dã ngoại hoang vu!

Mi bảo ta đi đâu tiêu?

Sơ Tranh liếc về phía Ngân Sinh đang ôm chú dê nhỏ.

Nhưng mà Sơ Tranh xem trọng Ngân Sinh rồi, trên người hắn không có thứ gì cả.

“Đại… đại nhân.” Ngân Sinh nuốt một ngụm nước bọt, đáy mắt cất giấu e ngại và sợ hãi: “Ta… Ta trước đó gặp phải… Một người, hình như đang tìm ngài và vị… Hắc Hồ đại nhân này…”

“Ta không nói cho nàng biết, ta không nói gì cả.” Ngân Sinh gấp gáp bổ sung hai câu.

Đám người Thần giới kia? Cô mang tiểu hồ ly này đi, người Thần giới tìm cô cũng là chuyện bình thường.

Sơ Tranh hỏi hắn: “Dáng dấp ra sao?”

Ngân Sinh: “Chính là… nữ nhân lần trước gặp phải ở ngoài khách điếm Vạn Vật kia.”

Sơ Tranh: “Tịch Lan.”

Ngân Sinh suy nghĩ một hồi, ở bên ngoài khách điếm Vạn Vật, nam nhân kia hình như gọi nàng ta là Tịch Lan.

Con chó điên Tịch Lan kia tìm mình, nhất định là vì Tiểu Hồ Ly.

Lại dám ngấp nghé thẻ người tốt của ta.

Xử lý!

Nhất định phải xử lý!

Sơ Tranh nhìn thân thể của hắn một chút: “Thương thế của ngươi là nàng ta làm?”

Ngân Sinh gật đầu, hắn ngẩng đầu: “Là đại nhân cứu ta sao?”

“Không phải.”

Sơ Tranh phủ nhận.

Xác thực không phải cô.

Trước khi Ngân Sinh tỉnh lại, cô mới đến đây.

Tiểu Hồ Ly vừa tiến lên là bắt đầu muốn ăn, cô cũng… tới kịp thời để ngăn hắn lại.

Ngân Sinh có chút thất vọng, không phải đại nhân cứu mình sao?

Hắn nhìn về phía tiểu đệ đang run lẩy bẩy trong ngực.

Lúc ấy mình mơ hồ nghe thấy một tiếng kêu, không phải là ảo giác của mình.

“Ngươi biết ở gần đây có yêu tinh nào không?” Dã ngoại hoang vu, Sơ Tranh cũng không thể đi tìm cái cây mà phá sản đúng không? Chỉ có thể tìm yêu tinh.

“Yêu?” Ngân Sinh theo bản năng nhìn về phía Tuyết Uyên.

Là… là… Đại nhân, muốn tìm đồ ăn cho vị Hắc Hồ đại nhân này sao?

Sơ Tranh nghiêm túc gật đầu: “Có biết không?”

Tuyết Uyên đang liếm láp móng vuốt nhỏ của mình, phát giác được ánh mắt của Ngân Sinh, con ngươi đỏ rực xoay qua chỗ khác, khinh miệt hừ lạnh một tiếng.

Ngân Sinh bối rối cúi đầu xuống.

“Biết… Biết.” Ngân Sinh gập ghềnh nói: “Kề bên này có một con đại yêu.”

“Dẫn ta đi.” Sơ Tranh phất tay.

Đọc truyện chữ Full